Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 285: Đương Nhiên Phải Cứu (1)



Lạc Phi Linh nằm trên lưng nàng cũng hữu khí vô lực kêu lên: "Rất quá đáng, đánh hắn..."   

"Tiểu Viên sư huynh, ngươi đủ rồi..."   

Chẳng qua vào đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt đột nhiên vang lên.   

Ngay lúc giọng nói vang lên, mọi người đồng thời thấy rõ ở một phương hướng khác của khe núi có một vị nữ tử bay tới. Trong tay nàng cầm một chiếc dù giấy, trên dù có vẽ đủ loại hoa cỏ nhạt màu. Trên người nàng là một bộ váy trắng, dung nhan mỹ lệ, thanh lệ vô song, hệt như tiên tử đang bay trên bầu trời. Nàng lăng không bay tới, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống vùng đất giữa Phương Nguyên và đệ tử họ Viên kia, thu hồi dù.   

"Ai, Tâm Dao sư muội, ngươi cũng thật biết chọn thời gian..."   

Advertisement

Thấy nàng, đệ tử họ Viên kia lại thở dài, nhẹ nhàng thu hồi cành hoa nắm trong tay vào.   

Người tới không phải ai khác mà chính là đồng môn của Phương Nguyên khi còn học ở Tiên Tử đường Thanh Nhạc thành, Lữ Tâm Dao.   

"Ngươi chỉ biết gây sự, không hiểu được trong lòng Phương Nguyên sư huynh đang nóng vội sao?"   

Nàng oán trách đệ tử họ Viên kia một câu, sau đó mới chuyển hướng về phía Phương Nguyên, chân thành thi lễ, cười nói: "Phương Nguyên sư huynh, đã lâu không gặp, ngươi cũng không nên trách Tiểu Viên sư huynh của ta, thực ra hắn chỉ đang đùa ngươi thôi. Trên thực tế, từ trước khi các ngươi tới cầu viện chúng ta đã đoán được Thanh Dương tông gặp nạn, sớm muộn gì cũng sẽ xin mấy đại tiên môn viện thủ. Chỉ là không biết tình thế bên trong thế nào, vì vậy mới không dám mạo muội xông vào. Hiện tại các ngươi đã xông ra ngoài cầu viện binh, chúng ta vừa gặp đã lập tức bẩm báo cho Tiêu sư tỷ của Bách Hoa cốc chúng ta!"   

Advertisement

Phương Nguyên nghe xong lời Lữ Tâm Dao nói, nhất thời giật mình, lại thấy nàng nói có lý, trong lòng nhất thời hơi nhảy lên.   

Hắn cưỡng chế lo lắng trong lòng, nhỏ giọng nói: "Vậy... Mấy đại tiên môn có ý là?"   

"Đương nhiên phải cứu!"   

Lữ Tâm Dao nghiêm mặt nói: "Ngũ đại tiên môn đồng khí liên chi, giống như tay chân, Thanh Dương gặp nạn, chúng ta há có lẽ nào lại không cứu?"   

"Như vậy... Ta thay các đồng môn Thanh Dương cảm ơn trước..."   

Phương Nguyên nghe xong lời này của Lữ Tâm Dao, ngược lại hơi chần chờ, sau đó trịnh trọng ôm quyền lên tiếng cảm ơn.   

Từ sau khi ra khỏi Bát Hoang Vân Đài, trong lòng hắn đã nghĩ tới việc này. Hiện tại khó khăn lắm mới có thể tới Bách Hoa cốc, nhận được câu lời chắc chắn, trong lòng cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Lữ Tâm Dao đồng ý khẳng định như vậy, nghĩ đến hẳn nàng đang đại biểu cho ý của Bách Hoa cốc.   

"Không biết... Chư vị Bách Hoa cốc chuẩn bị khi nào lên đường?"   

Nhưng do dự một chút, hắn vẫn hỏi thêm một câu.   

"Khi nào lên đường?"   

Lữ Tâm Dao nghe vậy ngược lại cười một tiếng, nói: "Phương Nguyên sư huynh, dị biến này tới quá đột nhiên, dù muốn cứu viện cũng không thể mạo muội hành động. Vừa rồi Tiêu sư tỷ của Bách Hoa cốc chúng ta nói, nàng sẽ lập tức sắp xếp mời các đại tiên môn đến đây thương lượng. Sau khi xác định xong tất cả công việc cứu viện, mọi người sẽ hẹn thời cơ xuất binh. Xin hai vị không nên gấp gáp, tạm thời ở lại doanh địa của Bách Hoa cốc nghỉ ngơi một lát, thế nào?"   

"Như vậy... Đa tạ Lữ sư muội!"   

Phương Nguyên nghe nàng nói cũng có đạo lý, không thể làm gì khác hơn là đáp ứng trước.   

Hắn sát lục một phen, lại đã bôn ba hai ngày, đúng là có chút mệt mỏi quá sức, thật sự cần được tĩnh dưỡng.   

"Vậy nhanh sắp xếp cung trướng cho Phương Nguyên sư huynh đi!"   

Lữ Tâm Dao cười cười, nói với hai vị đệ tử Bách Hoa cốc bên người: "Mấy người các ngươi cũng thật hiểu cấp bậc lễ nghĩa, không thấy trên lưng Phương Nguyên sư huynh còn đang cõng một người sao? Nguyên một đám chỉ biết ngu dốt đứng đó nhìn, cũng không biết mau chóng đưa người xuống?"   

Hai đệ tử tiên môn bên cạnh nàng nghe xong, sắc mặt hơi đỏ lên, vội vàng tiến tới muốn đỡ lấy Lạc Phi Linh.   

"Không muốn..."   

Lạc Phi Linh nằm trên lưng Phương Nguyên lại lười biếng nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân, các ngươi không nên đụng ta..."   

Hai đệ tử tiên môn kia lập tức há hốc mồm, không phục nhìn Phương Nguyên.   

"Không cần, ta còn có thể cõng được..."   

Vẻ mặt Phương Nguyên cũng hơi xấu hổ, nhỏ giọng cám ơn hai vị đệ tử Bách Hoa cốc kia.   

Lữ Tâm Dao cười như không cười nhìn thoáng qua Lạc Phi Linh, cũng không nói nhiều, chỉ sắp xếp chúng đệ tử tiên môn dẫn Phương Nguyên tới cung trại nghỉ ngơi. Sau đó nói: "Phương sư huynh nghỉ ngơi trước một lát, ta sắp xếp đại sự thỏa đáng lại tới thăm ngươi!"   

Phương Nguyên lại cảm ơn nàng lần nữa, sau đó mới đi theo hai vị đệ tử tiên môn kia.   

"Ha ha, dưới tình huống lưng cõng một người lại có thể nhẹ nhõm tránh Liên Hoa Kiếm Trận của ta..."   

Thẳng đến khi Phương Nguyên rời đi, vị Tiểu Viên sư huynh đang xếp bằng trên lá sen mới đột nhiên cười một tiếng, quay đầu nhìn về phía Lữ Tâm Dao đang hơi xuất thần, nói khẽ: "Tâm Dao sư muội, vị đồng môn lúc trước của ngươi, một người một kiếm, còn mang theo một vật cản mà vẫn giết ra được từ trong ma thú triều, cuối cùng pháp lực vẫn còn hùng hồn như thế, khí như khói báo động, quả nhiên rất đáng gờm..."   

"Ừm?"   

Một lát sau Lữ Tâm Dao mới phản ứng lại, cười nói: "Ngay cả Tiểu Viên sư huynh cũng bắt đầu tán thưởng người khác?"   

Tiểu Viên sư huynh kia cười nhạt một tiếng, nói: "Hắn đã có bản lĩnh bực này, đương nhiên cũng đáng tán thưởng một phen!"   

Lữ Tâm Dao cười nhẹ, nói khẽ: "Ta cũng có chút ngoài ý muốn. Trước đây hắn cũng không như vậy, chẳng qua chỉ có lòng liều mạng muốn trở thành đệ tử hàn môn mà thôi. Lòng dạ hắn cũng không rộng lớn cỡ nào, tính tình cũng mềm yếu, ngay cả khi bị đồng môn bắt nạt hắn cũng chỉ im lặng. Không nghĩ tới ba năm không gặp hắn đã có được phong thái như vậy, thật đúng là... khiến người ta có chút bất ngờ đây..."