Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 296: Còn Một Biện Pháp (2)



"Mau mau... Ma vật bắt đầu tiến đánh Bát Hoang Vân Đài rồi..."   

Lúc này, trong lãnh địa Thanh Dương tông ma vụ bao phủ, chung quanh Bát Hoang Vân Đài, theo Hắc Ám Ma Phong ngừng lại, càng ngày càng có nhiều ma vật phát giác ra sự tồn tại của Bát Hoang Vân Đài, cũng ý thức được sự bất thường ở Vân Đài, thậm chí có một số ma vật khướu giác linh mẫn, ngửi ra được khí tức người sống bên trong. Vậy là, càng ngày càng có nhiều ma vật bắt đầu lao về phía Bát Hoang Vân Đài, lúc đầu là một con, dần dần là một đám, đến cuối cùng thình lình tạo thành một mảng lớn vô số ma vật liên tục xông tới!   

Ầm! Ầm! Ầm!   

Có vô số ma vật to lớn cũng lao đến, vung vẩy binh khí trong tay, đập xuống Bát Hoang Vân Đài.   

Tại thời điểm Bát Hoang Vân Đài nhận công kích, cũng tự động hiện ra đại trận phòng ngự do linh quang mờ mờ hóa thành, ngăn lại đủ loại ma vật đang tập kích ở bên ngoài. Nhưng theo ma vật liên tiếp công kích, linh quang của đại trận cũng đang không ngừng chớp lóe!   

Advertisement

"Không còn cách nào, cứ ngồi ở đây chỉ có một con đường chết, tuy Bát Hoang Vân Đài có tác dụng phòng ngự, nhưng từ xưa tới nay chưa từng có ai nghĩ tới Bát Hoang Vân Đài lại sẽ chống cự cùng lúc nhiều ma vật như vậy. Cứ theo đà này, lúc đại trận bị đánh phá, chúng ta chỉ có một con đường chết!"   

Vu Tình, một đệ tử chân truyền của Tử Vân phong ở lại thủ vệ rất nhanh đưa ra quyết định: "Đệ tử Tử Vân phong chuẩn bị, lập tức ra ngoài trùng sát một phen, tận khả năng tiêu diệt những con ma vật thân thể to lớn có thể hình thành uy hiếp đối với đại trận, giảm bớt gánh nặng cho đại trận. Đệ tử Ngự Thần phong ít người, tập trung cùng đệ tử Tử Vân phong cùng hành động, Mạnh sư huynh, ngươi dẫn theo đệ tử Long Ngâm phong cùng Thần Tiêu phong, ở phụ cận Vân Đài tiếp ứng chúng ta..."   

Mạnh Hoàn Chân, đệ tử Long Ngâm phong gật đầu, cất cao giọng nói: "Các ngươi trùng sát thời gian là một nén hương, sau đó lui về, đổi lại chúng ta!"   

Chúng đệ tử thương nghị thỏa đáng, liền chuẩn bị xông ra ngoài.   

Advertisement

Thế nhưng vào lúc này, đệ tử Tiểu Trúc phong đã đứng ngồi không yên, tất cả đều xông tới: "Chư vị sư huynh sư tỷ, vì sao không an bài chúng ta xuất chiến, chẳng lẽ bởi vì thực lực đệ tử Tiểu Trúc phong ta hơi thấp một chút, nên phải ở bên trong làm rùa đen rút đầu hay sao?"   

Vu Tình cùng Mạnh Hoàn Chân thấy chúng đệ tử Tiểu Trúc phong tỏ ra phẫn nộ, hai người đều trầm mặc một hồi.   

"Để cho các ngươi ở lại bên trong, không phải là bởi vì thực lực các ngươi hơi thấp một chút..."   

Vu Tình thấp giọng nói: "Phương Nguyên sư đệ bất chấp nguy hiểm tính mạng ra ngoài cầu viện, đây là hắn đánh đổi thay cho Tiểu Trúc phong các ngươi!"   

Đệ tử Tiểu Trúc phong nghe vậy lập tức đều tỏ ra sửng sốt, nhưng rất nhanh lại có người kêu lên: "Tử Vân phong, Long Ngâm phong, Ngự Thần phong các ngươi cũng đều có người mạo hiểm ra ngoài cầu viện, vì sao các ngươi cũng phải ra ngoài trùng sát, chẳng lẽ không giống nhau sao?"   

"Chúng ta ra ngoài trùng sát..."   

Vu Tình nghe vậy, ngược lại cười lạnh một tiếng: "Đó đúng là bởi vì thực lực chúng ta mạnh hơn một chút!"   

Nói rồi, nàng không quản chúng đệ tử Tiểu Trúc phong xúc động phẫn nộ nữa, hét lớn một tiếng, liền phi thân trùng sát ra ngoài.   

Trước khi rời khỏi Bát Hoang Vân Đài, nàng cùng Mạnh Hoàn Chân liếc nhau một cái, tâm tình cả hai đều có chút nặng nề.   

Hiện tại, đã đến thời điểm liều mạng...   

Nhưng cho dù là liều mạng, cũng chỉ là tận khả năng trì hoãn tốc độ Bát Hoang Vân Đài bị đánh phá thêm một lúc mà thôi...   

Mà kết quả sau cùng, cũng không nằm trong tay bọn hắn!   

"Không biết viện binh có thể tới hay không, nhưng chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể nghe theo mệnh trời..."   

...   

...   

"Lâm vào đường cùng, cuối cùng vẫn phải dùng biện pháp này..."   

Lúc này ở bên ngoài cung trướng Bách Hoa cốc, Phương Nguyên chậm rãi bước đi trong bóng đêm.   

Sắc mặt của hắn liên tục thay đổi, lúc thì lạnh lẽo cứng rắn, lúc thì do dự.   

Đối với một người từ trước đến nay đều cực kỳ kiên định chủ ý là hắn mà nói, đây là lần đầu tiên hắn xoắn xuýt như vậy.   

Nhưng bất kể như thế nào, theo hắn từng bước một đi thẳng về phía trước, cuối cùng sắc mặt vẫn dần dần trở nên kiên định.   

Có lẽ có ít chuyện là sai, nhưng hắn nhất định phải làm.   

Trong đầu hắn lóe lên bóng dáng chư vị đồng môn Thanh Dương tông, cuối cùng cũng đưa ra quyết định, đã không còn tạp niệm lung tung...   

"Vù..."   

Hắn tế ra một kiện pháp bảo phi hành, đó là một đôi Lưu Vân Song Dực tựa như cánh ưng, mỗi một cọng lông đều do thép đúc thành, ở trong màn đêm lóe ra ánh sáng xanh biếc lạnh lẽo. Đây vốn chính là một loại pháp bảo các đệ tử Luyện Khí thường xuyên dùng, tốc độ nhanh nhất, cũng không biết Lạc Phi Linh trộm được ở đâu, nhưng có một điều chắc chắn chính là, nha đầu này vô cùng có con mắt chọn đồ!   

"Vì đồng môn Thanh Dương tông, cho dù thật sự có tội nghiệt gì, Phương Nguyên ta một mình gánh vác là được!"   

Phương Nguyên rốt cục thở ra một hơi dài, đồng thời kết ra một cái pháp ấn, cặp Lưu Vân Song Dực lập tức gắn lên sau lưng của hắn, sau đó theo một thân Huyền Hoàng chi khí của hắn rót vào, cuồng phong thoáng chốc lên nổi lên vù vù, tụ lại ở đầu cánh. Phương Nguyên lập tức bay vút lên, phát ra tiếng xé gió chói tai, thân hình tựa như một tia sáng đen, trong chốc lát đã vọt vào trong màn đêm vô tận.   

Lúc này ở một hướng khác, cũng có một đạo hồng quang trốn vào trong màn đêm, đó chính là Lạc Phi Linh.   

Bên trong Bách Hoa cốc vẫn rất yên tĩnh, còn không ai phát hiện ra hai người bọn họ đã không còn ở trong cung trướng.   

Pháp lực không giữ lại chút nào, tốc độ tăng lên tới cực hạn.