Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 318: Trở Lại Rồi (1)



Hơn nữa ma vật mạnh mẽ bực này, thiên sinh đã có một loại ý chí, có thể ảnh hưởng tới những ma vật khác. Chỉ cần nó còn tấn công Bát Hoang Vân Đài, những ma vật khác sẽ vô thức đi đánh theo nó. Trừ phi gi ết chết nó, nếu không thế tiến công này tuyệt sẽ không ngừng lại...   

Đến lúc này, rõ ràng Mạnh Hoàn Chân đã muốn liều mạng một phen. Sau khi hét lớn một tiếng, hắn trực tiếp phóng trường kiếm tới giữa không trung!   

"Tam Nguyên Ngự Kiếm Thuật, đi!"   

Mạnh Hoàn Chân hét lớn một tiếng, quanh người có một đạo kiếm quang cực nhanh đâm về phía giữa trán Hắc Phong Khô Lâu.   

"Rống..."   

Hắc Phong Khô Lâu kia gào rú một tiếng, đại đao quay lại, chém thẳng tới Mạnh Hoàn Chân.   

"Hiện tại cho dù chết cũng phải chém chết ngươi!"   

Advertisement

"Chỉ khi ma vật cường đại bực này bị chém giết, thế tiến công của những ma vật khác mới có thể thoáng chậm lại, để mọi người có thể thở một hơi!"   

Mạnh Hoàn Chân khó khăn tránh thoát một đao kia, nhưng lại bị đao phong cuốn tới có chút đứng không vững. Trong lòng thầm hiểu, Hắc Phong Khô Lâu vô cùng đáng sợ, bình thường nếu gặp phải nó trong thí luyện cũng phải điều hơn mười vị đệ tử tiên môn cùng tiến lên, hoặc là kết trận, hoặc là bày cạm bẫy, nghĩ hết tất cả biện pháp mới có thể chém giết nó. Nhưng hôm nay, những đệ tử tiên môn khác không có thời gian quan tâm tới, hắn chỉ có thể một mình đối mặt với ma vật này!   

"Ngược lại sớm muộn gì cũng chết, dứt khoát chiến tử vẫn tiêu sái hơn một chút..."   

Trong lòng hắn cũng biết Hắc Phong Khô Lâu này rất cường đại, nếu như triền đấu, bản thân mình càng dễ bị ma vật khác thừa cơ. Bởi vậy trong lòng hắn cười khổ một tiếng, trực tiếp thi triển bản lĩnh mạnh nhất, cắn đầu lưỡi, phun một ngụm máu tươi lên phi kiếm của mình. Trong lúc nhất thời, uy lực của một đạo kiếm quang kia điên cuồng tăng lên, trong ánh sáng màu xanh mơ hồ xuất hiện màu máu. Theo hắn kết pháp quyết, kiếm quang đột nhiên bay vọt ra ngoài, vòng quanh Hắc Phong Khô Lâu kia, sau đó hung tợn đâm vào sau gáy nó...   

Advertisement

"Oanh!"   

Nơi gáy Hắc Phong Khô Lâu lại có thể xuất hiện một ngọn lửa màu đen, ngăn trở phi kiếm tiếp tục đâm vào!   

Mà Hắc Phong Khô Lâu kia lại rống to một tiếng, vung vẫy đại đao chém xuống Mạnh Hoàn Chân.   

"Vào cho ta..."   

Mạnh Hoàn Chân đã tập trung tất cả tâm thần vào việc điều khiển phi kiếm, gắt gao thôi động phi kiếm đâm sâu vào!   

Đối mặt với một đao Hắc Phong Khô Lâu chém tới, hắn gần như đã vô lực né tránh!   

Chỉ tiếc, ngay cả khi hắn đã dốc hết toàn lực vào phi kiếm của hắn, nhưng dù sao chiến tới tận bây giờ, pháp lực của hắn đã tiêu hao gần hết, vậy mà lại có thể không cách nào đâm vào được. Trơ mắt nhìn bản thân mình chỉ thiếu chút nữa là có thể chém giết ma vật kia, nhưng hết lần này tới lần khác bản thân đã lực kiệt...   

"Một kiếm cuối cùng trước khi chết lại có thể không tiêu sái nổi?"   

Mạnh Hoàn Chân cười khổ, trơ mắt nhìn một đao Hắc Phong Khô Lâu chém tới, sắc mặt như tro tàn!   

"Mạnh Hoàn Chân sư huynh, một kiếm này rất tuyệt..."   

Cũng ngay khoảnh khắc này, đột nhiên rất xa có một giọng nói vang lên, Mạnh Hoàn Chân nhất thời kinh hãi.   

Nhướng mắt nhìn lên, chỉ thấy phía xa đang có hai bóng người nhanh chóng chạy tới. Một bóng người trong đó màu xanh, tới cực nhanh, chỉ nháy mắt đã đến phía sau Hắc Phong Khô Lâu, hung tợn đạp một đạp vào đuôi phi kiếm của Mạnh Hoàn Chân. Phi kiếm vốn đang bị hắc diễm ngăn cản không đâm vào được, nhưng có thêm một cước này, nó lập tức đột phá vách ngăn hắc diễm, trực tiếp chui vào trong đầu Hắc Phong Khô Lâu, sau đó bay ra từ chỗ mi tâm của nó. Cả người Hắc Phong Khô Lâu lập tức ngơ ngác, một thân khói đen nhanh chóng tan rã...   

"Vèo..."   

Cuối cùng một đao của khô lâu kia cũng chém xuống, khó khăn lắm mới chém tới mi tâm của Mạnh Hoàn Chân đã không còn lực chém tiếp, dần dần biến mất.   

Dưới con mắt mọi người, Mạnh Hoàn Chân lại như có thể đón được một đao kia, không trốn không né, trắng trợn cướp lấy thời gian chém giết Hắc Phong Khô Lâu.   

Một màn này, quả nhiên tiêu sái tới không cách nào miêu tả bằng lời!   

"Phương Nguyên sư đệ, ngươi... ngươi trở lại rồi?"   

Mạnh Hoàn Chân ngẩn người, sau đó mới dần dần hồi hồn, vẻ mặt vẻ mừng như điên, vội vã ngẩng đầu nhìn lại.   

Không trung có một cái bóng xanh, tay cầm ngược trường kiếm, đạp trên hài cốt Hắc Phong Khô Lâu mà xuống. Đó không phải Phương Nguyên thì là ai?   

"May mắn không làm nhục mệnh, trở lại rồi!"   

Phương Nguyên đi tới trước mặt Mạnh Hoàn Chân, cười nói: "Hiện tại còn chưa phải lúc để nói chuyện, đẩy lui một lớp ma vật này rồi lại nói!"   

Mạnh Hoàn Chân thấy hắn chỉ đồng thời trở về với vị nữ đệ tử Tử Vân phong kia, cũng giật mình, sau đó gật đầu nói: "Tốt!"   

"Phương Nguyên sư huynh trở lại rồi..."   

"Nhanh, mọi người cố thêm chút nữa, Phương Nguyên sư huynh trở lại rồi, được cứu rồi..."   

Mà ở phía dưới, một đám đệ tử Thanh Dương tông đều mừng rơn, sôi nổi kêu lớn lên. Khí thế cũng vì đó mà rung một cái, liều mạng đánh về phía đám ma vật như thủy triều. Hiện tại, theo Hắc Phong Khô Lâu kia tiêu tán, chúng ma vật cũng không bị uy áp của cường giả ép buộc, thế tiến công vốn đã chậm lại. Lại thêm chúng đệ tử tiên môn đồng tâm hiệp lực, trong Bát Hoang Vân Đài cũng có nhiều đệ tử tiên môn đang nghỉ ngơi xông ra ngoài, vậy mà lại có thể nhanh chóng chém giết từng mảnh từng mảnh ma vật này, trắng trợn đánh chúng nó phải lui về!   

"Phương Nguyên sư huynh..."   

"Vạn hạnh vạn hạnh, rốt cục Phương Nguyên sư huynh ngươi cũng trở lại rồi, cầu viện có thành công?"   

"Người của tứ đại tiên môn đâu?"   

Trong ngoài Bát Hoang Vân Đài, chúng đệ tử tiên môn đều mang vẻ mặt hưng phấn, mồm năm miệng mười kêu to, sôi nổi hỏi thăm.   

"Còn có ta, còn có ta..."   

Lạc Phi Linh thấy mọi người đều đang quan tâm Phương Nguyên, tức tới giậm chân, liều mạng giơ tay.  

"May mắn có Lạc sư muội, lần cầu viện này thành công!"   

Phương Nguyên nhìn thoáng qua Lạc Phi Linh ở xa xa, thở phào một hơi thở, vừa cười vừa nói.   

"Cầu viện thành công, lần này chúng ta được cứu rồi..."   

"Cảm ơn trời xanh, mấy ngày nay chúng ta cũng không chịu khổ vô ích..."   

Một đám đệ tử tiên môn nhất thời vừa khóc to vừa phá lên cười, bầu không khí sầu mi khổ kiếm trước đó không lâu đều bị quét sạch.