Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 324: Phải Làm (1)



Trong Tiên môn không có đúng sai, đương nhiên bọn hắn phải hành sự vì lợi ích của Thanh Dương tông.   

Vứt bỏ trách nhiệm này, như vậy tình thế hiện tại cũng không phải là Thanh Dương tông tới cầu tứ đại tiên môn giúp đỡ, mà là tứ đại tiên môn tới mượn đường!   

Cái gọi là bồi thường lợi ích mà bọn hắn đã đáp ứng trước đó hết thảy đều không còn. Nói khó nghe một chút, ngươi tới mượn đường còn cần chúng ta bồi thường sao...   

Vấn đề này vốn là điều chân truyền tứ đại tiên môn lo lắng.   

Đây cũng là nguyên nhân lúc đó bọn hắn phải phái ra một đội cao thủ đi tróc nã Phương Nguyên và Lạc Phi Linh.   

Advertisement

Chỉ khi bắt được hai người bọn hắn, lại khiến bọn hắn phải viết thư nhận tội, Thanh Dương tông mới không thể chối cãi được nữa. Nhưng mấu chốt nằm ở chỗ cho tới hôm nay, đám chân truyền tứ đại tiên môn vẫn không cách nào hiểu rõ được. Rõ ràng trước đây không lâu khi bọn hắn tiến vào lãnh địa Thanh Dương tông còn nghe nói, người bọn hắn phái ra đang vây Phương Nguyên và Lạc Phi Linh ở rất xa phía sau, đang ở bên ngoài chơi trốn tìm, rất có nắm chắc sẽ bắt được bọn hắn...   

"Chư vị, ta cũng có lời muốn hỏi..."   

Phương Nguyên nhìn thời gian không sai biệt lắm, cũng bắt đầu mở miệng, nhẹ giọng cười nói: "Nghe ý của các ngươi, dường như có người đã hủy đi Bát Hoang Vân Đài của các ngươi, vì vậy các ngươi mới bị bức không thể không lập tức chạy tới Thanh Dương tông. Chẳng qua các ngươi nói cũng có đạo lý, Bát Hoang Vân Đài của tứ đại tiên môn bị hủy, hiềm nghi lớn nhất đương nhiên là hai người chúng ta. Nhưng ta có một chuyện không thể giải thích được..."   

Advertisement

Hắn dừng một chút, hỏi ngược lại: "Vân Đài của các ngươi đã bị hủy khi nào?"   

Chân truyền tứ đại tiên môn đều không lên tiếng, nhưng lại có đệ tử tiên môn quát chói tai: "Không phải hôm qua ngươi đã hủy diệt Vân Đài sao, giả ngu cái gì?"   

Lạc Phi Linh lập tức lên tiếng: "Nếu là chúng ta hủy diệt, sao chúng ta có thể trở về đây trước các ngươi?"   

Chúng đệ tử tiên môn nghe xong, trong lòng nhất thời "lộp bộp" một tiếng, ý thức được một vấn đề...   

Phải biết rằng, chân truyền tứ đại tiên môn có thể tới nhanh như vậy là vì mười mấy cao thủ cùng chạy tới. Gặp phải ma vật, bọn hắn trực tiếp chém giết, tốc độ đương nhiên cũng nhanh gấp vô số lần. Nhưng theo lý thuyết, Phương Nguyên và Lạc Phi Linh đã phải chạy trốn bảo mạng, lại phải tránh né đám ma vật đáng sợ này, sợ rằng dù tốn hai ngày thậm chí là ba ngày cũng chưa chắc đã có thể đuổi về kịp. Sao bọn hắn có thể tới đây nhanh hơn được?   

"Đúng vậy, hai người kia đã trở về bằng cách nào?"   

"Bọn hắn vẫn luôn bị người chúng ta phái ra truy sát, hiện tại hẳn còn đang ở ngoại vi lãnh địa Thanh Dương tông mới đúng..."   

Ngay cả chúng đệ tử tứ đại tiên môn cũng đều có chút mê man: "Chẳng lẽ không phải bọn hắn nổ Bát Hoang Vân Đài của chúng ta thật sao?"   

Mà Phương Nguyên và Lạc Phi Linh lại liếc nhau một cái, đều cảm thấy có chút may mắn.   

Thật ra nếu có tranh chấp thật, tuyệt không thẻ giải quyết chuyện này trong nhất thời nửa khắc.   

Dù sao thì việc nổ Bát Hoang Vân Đài của tứ đại tiên môn cũng có ảnh hưởng quá lớn, tứ đại tiên môn đều sẽ không bỏ qua dễ dàng. Cho dù bọn hắn không để lại nhược điểm gì của mình, cũng nhất định sẽ dây dưa đến tận cùng, thậm chí còn có thể sẽ đánh nhau...   

Nhưng hắn và Lạc Phi Linh được mèo trắng dẫn đường, tiến vào sơn cốc chỗ Độ Kiếp Nê Ngẫu, sau khi đi ra, trong lúc bất tri bất giác bọn hắn đã vượt qua hơn nghìn dặm đường Ma Tức hồ, trực tiếp về tới Bát Hoang Vân Đài. Thậm chí bọn hắn còn trở về trước nhóm đệ tử tứ đại tiên môn đầu tiên toàn lực tới tiếp viện. Điều này cũng khiến hai người bọn hắn có sức mạnh cường đại để cãi lại...   

Nếu thật sự do chúng ta nổ, chúng ta cũng không thể trở lại sớm như vậy...   

Nếu các ngươi nói có thể trở lại sớm như vậy, tốt lắm, ngươi có bản lĩnh thì dùng nửa ngày để chạy tới đây cho ta xem...   

Thấy nét mặt Phương Nguyên và Lạc Phi Linh bình tĩnh vô cùng, chân truyền Thanh Dương tông Mạnh Hoàn Chân cũng đoán được cái gì, nhẹ nhàng cười một tiếng.   

Tuy hắn không biết Phương Nguyên và Lạc Phi Linh đã trở về bằng cách nào, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng tới việc hắn mượn đề tài này để nói chuyện của mình. Trong một mảnh yên tĩnh, hắn cười cười mở miệng: "Chư vị tiên môn đồng đạo chớ nổi giận, không phải Thanh Dương tông ta không nói lý, nhưng nếu các ngươi có chứng cứ gì, chúng ta tuyệt không bao che khuyết điểm. Hiện tại ta chỉ muốn hỏi chư vị một chút, các ngươi có đầu mối gì về người đã nổ Vân Đài của các ngươi không?"   

"Đầu mối?"   

"Đầu mối cái quỷ gì?"   

Tiêu sư tỷ Bách Hoa cốc cười khổ một tiếng, nhìn Phương Nguyên nói: "Sau khi Bát Hoang Vân Đài bị nổ tung, nghe nói Thượng Thanh sơn phát hiện bóng dáng hai người. Ngược lại đúng dịp, một người mặc thanh bào, một người mặc bạch y, lại vừa lúc dáng người xấp xỉ với hai đệ tử của quý tông. Ngoài ra, trước khi đệ tử Bách Hoa cốc ta tiến vào Ma Vực đã từng đưa tin nói về hai người các ngươi, tuy trên mặt mang mặt nạ, nhưng thân hình bào phục đều giống hệt bọn hắn. Chẳng qua sau đó ta đã vào Ma Vực, thần niệm truyền không tới..."   

"Đeo mặt nạ? Vạn hạnh!"   

Trong lòng Mạnh Hoàn Chân lại nhẹ nhõm một trận, nhưng nét mặt vẫn hết sức ngưng trọng: "Vậy hai người này có lưu lại danh hiệu gì?"   

"Để lại..."   

Trong lòng Tiêu sư tỷ bất đắc dĩ một trận, than thở: "Có người nói bọn hắn tên Hắc Bạch Song Sát..."   

"Hắc Bạch Song Sát..."   

Tất cả mọi người nhìn về phía Phương Nguyên và Lạc Phi Linh, nghĩ thầm biệt hiệu này thật khó nghe!   

Chẳng qua, hai người Vu Tình và Mạnh Hoàn Chân lại nở nụ cười, Mạnh Hoàn Chân nói: "Có danh hiệu thì dễ nói rồi. Hai người này lại dám nổ Bát Hoang Vân Đài của tứ đại tiên môn, thực đúng là tội ác tày trời. Ngũ đại tiên môn chúng ta đồng khí liên chi, Thanh Dương tông nhất định sẽ tìm ra hai người kia giúp các ngươi. Chẳng qua nếu xét về mặt thời gian, tất nhiên không phải hai vị sư đệ sư muội của ta làm ra, nếu không bọn hắn cũng không thể trở về nhanh như vậy. Nói không chừng lúc này hai tên đầu sỏ gây nên đã bị môn hạ các ngươi bắt được!"   

Ngũ đại tiên môn liếc nhau, đều chau mày.