Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 332: Chân Truyền Chém Ma Khôi (1)



Đột nhiên trước người Tần Vô Tranh, vị đệ tử chân truyền của Huyền Kiếm tông gặp xui xéo kia chợt nở rộ một mảng hoa mẫu đơn to lớn. Cái mỏ Ma Ưng mổ vào bên trong khóm hoa mẫu này, mặc dù mảng lớn mẫu đơn lập tức bị xé rách, nhưng lực mổ xuống của cái mỏ ưng cũng tiêu tán đi rất nhiều. Sau đó, một con hùng sư ba đầu liền nhảy lên lưng nó, há cái miệng lớn cắn mạnh, một đạo nhuyễn kiếm tựa như Linh Xà cũng đâm về phía mắt trái của nó, mà Vu Tình cùng Mạnh Hoàn Chân lại trực tiếp đánh về phía khớp cánh của nó...   

Chính là những đệ tử chân truyền khác, vào lúc này đã chạy tới!   

"Quaacc..."   

Con Ma Ưng thấy đám đệ tử chân truyền hung ác như vậy, cũng thật sự nổi giận.   

Nó kêu lên một tiếng tức giận, hai cánh lắc một cái, vô tận lông sắt tỏa ra ánh sáng màu đen kinh người lập tức từ khắp toàn thân nó phóng ra...   

"Phập phập phập phập phập phập..."   

Advertisement

Sáu đại chân truyền vọt tới bên người nó, hầu như đều bị đạo ánh sáng màu đen quét trúng, thân hình không khống chế nổi ngã ra ngoài, trên thân thể đều xuất hiện từng mảng lớn vết thương, chỉ một kích, sáu người liền bị ánh sáng màu đen quỷ dị kia làm cho nhục thân bị thương nặng.   

"Chỉ bằng lực lượng mấy vị sư huynh sư tỷ, e rằng không phải là đối thủ của con Ma Ưng kia a..."   

"Ha ha, ta cảm thấy, chúng ta đều là đệ tử chân truyền, đương nhiên cũng có tư cách tranh đoạt danh hiệu đệ nhất chân truyền..."   

"Ha ha, không sai, vì danh hiệu đệ nhất chân truyền này, cho dù phải đối đầu với sư huynh sư tỷ nhà mình, thì cũng không thể nhường nhịn..."   

Advertisement

Vào lúc này, những đệ tử chân truyền khác của tứ đại tiên môn chiến đấu ở chiến trường bên dưới cũng đều đang chú ý trận chiến này, lúc này thấy sáu đại chân truyền vướng trái vướng phải, tựa hồ có vẻ khó cản nổi một kích của Ma Ưng, trong lòng bon họ đều trầm xuống. Có điều ngoài mặt bọn lại đều đang cười, sau đó còn trêu chọc lẫn nhau, chỉ một cái liếc mắt, bọn họ đã hiểu được suy nghĩ của nhau, lập tức những người này đồng thời thét dài, bay thẳng ra ngoài.   

Trong lúc nhất thời, lại có hơn mười vị đệ tử chân truyền hóa thành từng đạo linh quang nối đuôi nhau, xông về phía Ma Ưng...   

Các đại tiên môn tiến vào Ma Tức hồ thí luyện, vốn đều do một vị chân truyền dẫn theo một nhóm đệ tử, tính kỹ ra, mỗi một môn đều có bốn năm vị đệ tử chân truyền, ngũ đại tiên môn cộng lại, số lượng đệ tử chân truyền này đã đạt đến hơn 20 người. Có điều, từ lúc bắt đầu thí luyện cho đến hiện tại cũng đã có một số bị vẫn lạc, thụ thương, một số lại truy sát "Hắc Bạch Song Sát" lúc này vẫn còn chưa trở về, hiện tại có mặt tại trên chiến trường này, vẫn còn 13 người. Bọn hắn đối mặt với con Ma Ưng kia, thình lình đều lựa chọn xuất thủ, không sợ hãi chút nào...   

Mặt ngoài, bọn hắn đều nói muốn tranh đoạt danh hiệu đệ nhất chân truyền, nhưng trên mặt, lại đều lộ ra ý quyết tử!   

"Đệ tử chân truyền, bình thường đều được ưu tiên hưởng thụ tài nguyên của tiên môn nhiều hơn, được trưởng bối tiên môn tỉ mỉ bồi dưỡng, thực lực so với đệ tử tiên môn bình thường cũng cao hơn rất nhiều, đó là vì cái gì? Chính là vì ở thời điểm tiên môn gặp nguy nan, chúng ta phải đi tiên phong gánh vác, hiện tại đại nạn đã tới, đầu Ma Ưng kia cường hoành đáng sợ, đệ tử tầm thường e rằng không ai là đối thủ của nó, chúng ta không xuất thủ thì còn đợi đến khi nào?"   

"Giết!"   

"Đệ tử chân truyền, chính là phải thể hiện ra tác dụng của mình vào những lúc như thế này!"   

Vù vù vù vù vù...   

Mười ba đạo linh quang vọt tới trước người con Ma Ưng, phát ra hàng loạt đạo pháp thuật đánh tới!   

"Các sư huynh sư tỷ chân truyền khác đã xuất thủ..."   

"Trời ạ, tất cả bọn hắn đều xuất thủ..."   

Những đệ tử tiên môn bình thường tại phụ cận Mà Bát Hoang Vân Đài, lúc này cũng trông thấy hơn mười vị chân truyền đồng thời xuất thủ, tâm thần từng người kích động không thôi, nhao nhao hô lên. Lúc đầu, khi nhìn thấy vô số ma vật, nhìn thấy Ma Ưng với thân thể khổng lồ, khí cơ kh ủng bố tuôn ra, trong lòng bọn họ đều khủng hoảng tới cực điểm, nhưng vào lúc này, lại cảm thấy chiến ý dần dần bốc lên!   

"Các vị chân truyền đi đối phó với con Ma Ưng kia, vậy những ma vật này, cứ giao cho chúng ta đi!"   

"Các vị đồng đạo tứ đại tiên môn, chúng ta so tài một chút, xem ai giết ma vật được nhiều hơn, như thế nào?"   

"Ha ha ha ha, ai thua gọi một tiếng cha..."   

Theo từng tiếng hô to, linh quang chung quanh Bát Hoang Vân Đài đột nhiên liền tăng vọt lên gấp mấy lần...   

Đây là một trận huyết chiến liên quan đến tính mạng!   

Hoặc là thắng, hoặc là chết...   

Mặc dù đội hình ma vật cường hoành, nhưng đệ tử tiên môn cũng không sợ hãi...   

"Trong Ma Tức hồ này, đến tột cùng là đã xảy ra dị biến đến mức nào, không ngờ lại biến thành bộ dáng như vậy..."   

Mà vào lúc này, Phương Nguyên cũng đang ngồi tĩnh tọa bên trong Bát Hoang Vân Đài, vẻ mặt tỏ ra khó hiểu. Trận thí luyện Ma Tức hồ này, lúc đầu cũng không khó khăn như vậy, nhưng hiện tại, độ khó đã vượt qua trước đó thí luyện đâu chỉ gấp mười lần? Chỉ vì xuất hiện trận dị biến này, mà toàn bộ tiến trình thí luyện đều bị đảo lộn, tựa như có cao thủ đánh cờ có kỳ nghệ cực sâu, chỉ tùy tiện bày ra một con cờ, liền thay đổi toàn bộ cục diện vậy!   

"Chẳng lẽ, chính là..."   

Phương Nguyên chợt nhớ tới tượng bùn mình gặp lúc độ kiếp kia, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, hắn đã nghe được một ít lời nói của đối phương.   

Tâm tình của hắn bỗng trở nên nặng nề...   

"Bất kể thế nào, trận kiếp nạn này, chúng ta phải chịu đựng được..."   

Sau một hồi lâu, hắn thở dài một tiếng, sắc mặt lại trở nên kiên nghị.   

Thế nhân đều như quân cờ, chính mình bất quá cũng chỉ là một quân tốt nho nhỏ mà thôi!   

Hiện tại thế cờ đã xuất hiện biến hóa, có người tác động vào ván cờ, mình phải làm gì đây?   

Chỉ có thể dốc hết toàn lực chiến đấu mà thôi!   

"Phương Nguyên sư huynh..."   

Có người trầm giọng mở miệng, Phương Nguyên đang xuất thần lập tức bừng tỉnh lại.   

Hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy mấy vị đệ tử Tiểu Trúc phong đang áp giải một người đến trước mặt mình, trên thân người kia bị hạ  

cấm chế, sắc mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt lại tỏ ra hết sức bình tĩnh, chỉ lẳng lặng nhìn Phương Nguyên, không nói một lời, chính là Nghiêm Cơ!