Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 334: Liều Chết Xông Lên



Đây là lần đầu tiên chúng chân truyền tiên môn có thể đả thương đầu Ma Ưng này sau khi đã tổn thất năm sáu mạng chân truyền.   

Thế nhưng hành động ấy cũng triệt để chọc giận Ma Ưng. Nó truy đuổi giữa không trung, đuổi Tần Vô Tranh chạy tới chừng năm phút đồng hồ, ngay cả công kích của người chung quanh nó cũng không để ý. Nó trắng trợn tiếp tục chống đỡ, bắt lấy chân truyền của Kiếm Huyền tông kia. Sau đó nó như cầm lấy con mồi, hai móng giữ chặt, mỏ hung tợn mổ xuống, liên tục mổ mấy chục cái, mãi tới khi mổ hắn thành thịt nát...   

"Yêu ma, chúng ta liều mạng với ngươi..."   

Những chân truyền còn lại đã không cách nào hình dung hoảng hốt và tuyệt vọng trong lòng.   

Mà trên chiến trường này, loại hoảng hốt và tuyệt vọng kia lại hóa thành phẫn nộ và sát ý vô biên...   

Bọn hắn đều dùng tính mệnh mình vây quanh Ma Ưng, thi triển đủ loại bản lĩnh ẩn tàng, h@m muốn giết nó đã vượt quá h@m muốn cầu sinh!   

Thế nhưng hiệu quả không rõ ràng.   

Advertisement

Đầu Ma Ưng này quá cường đại, uy lực của pháp thuật và pháp bảo dưới Trúc Cơ cảnh giới đánh lên trên người nó hệt như gãi ngứa. Chỉ khi có lực lượng đạt tới, thậm chí là vượt qua Trúc Cơ cảnh giới mới có thể miễn cưỡng khiến nó bị thương. Nhưng lực lượng như vậy, tuy các đại chân truyền đều có bí pháp của mình, thỉnh thoảng có thể đạt tới, nhưng đối mặt với đầu Ma Ưng này, vài chiêu ít ỏi như vậy hiển nhiên là vô dụng...   

Cảnh này khiến trong lòng bọn họ nảy sinh cảm giác tuyệt vọng...   

Đã không còn người nào nghĩ tới thắng bại, thầm nghĩ cứ tiếp tục đánh như vậy, giết nó, hoặc là bị nó giết!   

Mười chín vị chân truyền tiên môn lại thêm Nghiêm Cơ và quả ớt nhỏ Lăng Hồng Ba ra tay lúc sau, nhân số đã đạt tới hai mươi mốt người...   

Advertisement

Nhưng hiện tại chỉ mới chớp mắt trôi qua, đã chết tới chỉ còn mười bốn người...   

Những người còn lại trong lòng đều đã đoạn tuyệt sinh niệm, chỉ biết máy móc tiếp tục đánh!   

Mà trận ác chiến trên đỉnh đầu không thể nghi ngờ cũng ảnh hưởng đến chiến cuộc phía dưới. Cho dù đang chém giết với đám ma vật, nhưng chúng đệ tử tiên môn đều vô thức chú ý đến trận ác chiến trên đỉnh đầu. Thấy được chúng chân truyền chiến cật lực, tử thương thảm trọng, trái tim bọn hắn cũng bắt đầu tuyệt vọng. Đối mặt với từng đợt từng đợt tấn công của ma vật, trong lòng bọn hắn đã không còn bao nhiêu dũng khí!   

Nhiệt huyết chỉ có thể chống nhất thời, sau đó sẽ dần dần tiêu tán!   

Cho dù bọn hắn có thể giết được nhiều ma vật hơn nữa, nhưng ngày nào đầu Ma Ưng kia chưa chết, sớm muộn gì bọn hắn cũng sẽ toàn quân bị diệt. Hiện tại có liều mạng hơn nữa cũng có ý nghĩa gì?   

"Lẽ nào chúng ta chỉ có một con đường chết thôi sao?"   

Ý nghĩ này đã bay lên trong lòng một số đệ tử, một mảnh tuyệt vọng.   

Còn có một số người, sau khi đáy lòng mất đi hy vọng, bọn hắn lại bắt đầu hận Phương Nguyên: "Nếu không phải hắn hủy đường về của chúng ta, chúng ta vốn có thể bình an rời đi..."   

Tiếng rống tuyệt vọng tương tự liên tục xuất hiện.   

Trước mặt tình thế tuyệt vọng, một bầu máu nóng đã có chút không đủ lòng tin.   

Chẳng qua ngay lúc thế cục gần mất khống chế, tình thế lần thứ hai biến đổi!   

Trong Bát Hoang Vân Đài lại xuất hiện một đội người!   

Dẫn đầu đi ở phía trước đương nhiên là Phương Nguyên, là Phương Nguyên thân mặc thanh bào, tay cầm Ma Ấn Kiếm!   

Mà sau lưng hắn là Lạc Phi Linh hai tay chống hai quải trượng, nhảy binh binh theo sát hắn. Còn có Quan Ngạo trên người mặc Huyền Thiết Giáp, trên vai khiêng đại đao, hết nhìn đông tới nhìn tây, vẻ mặt nóng lòng muốn thử. Lại thêm Lục Thanh Quan khuôn mặt tuấn tú, mắt không thể thấy vật gì, Hậu Quỷ Nhi lén lén lút lút ngay cả nữ nhân cũng không giám nhìn, chỉ muốn tìm một chỗ chạy trốn, Nhiếp Hồng Cô mặt che lụa đen cùng với Tiểu Kiều sư muội, còn có trên dưới hơn bốn mươi đệ tử Tiểu Trúc phong, sắc mặt nguyên một đám đều ngưng trọng vô cùng bước ra từ trong Bát Hoang Vân Đài...   

"Là Phương Nguyên..."   

"Còn có nha đầu kia, rốt cục các ngươi cũng chịu xuất hiện rồi sao?"   

Có không ít đệ tử tiên môn chú ý đến tình cảnh nơi này, nhanh chóng quát to. Trước đó bọn hắn không thấy Phương Nguyên còn tốt, hiện tại vừa thấy được Phương Nguyên, tức giận trong lòng lại không cách nào đè nén được mà phun trào. Có một số người thậm chí còn thu hồi hết lực chú ý vốn đang đặt trên người ma vật, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Phương Nguyên. Vậy mà số người hận Lạc Phi Linh lại không nhiều, phần lớn tức giận đều đẩy lên trên người Phương Nguyên!   

Không vì nguyên nhân nào khác, dù sao thì Phương Nguyên mới là đại đệ tử chân truyền Thanh Dương tông.   

Trong mắt rất nhiều người, Lạc Phi Linh chẳng qua cũng chỉ là một người hầu của hắn mà thôi, ý định kia đương nhiên là do Phương Nguyên đề xuất...   

Mà đối mặt với vô số ánh mắt như vậy, Phương Nguyên chỉ hít sâu một hơi, sau đó làm như không thấy. Ánh mắt hắn chỉ nhìn chòng chọc vào đầu Ma Ưng hệt như ma vân giữa bầu trời, sau đó chậm rãi tăng pháp lực lên, từ từ gật đầu...   

"Tốt, vậy thì ra tay thôi, đưa Phương tiểu ca đi lên!"   

Quan Ngạo là người đầu tiên gật đầu. Hắn ngửa cổ nuốt vào một viên đan dược, đôi mắt nhất thời sáng ngời.   

Nhiếp Hồng Cô ở bên cạnh cũng cười quái dị nói: "Lần này là thêm đường..."   

Quan Ngạo gật đầu, nói: "Ăn ngon!"   

Vừa nói đến đây, hai mắt hắn đã trở nên đỏ như máu, gân xanh trên trán dần dần hiện lên.   

"Rống..."   

Hắn gầm lên giận dữ, chợt nắm chặt đại đao trong tay, sải bước vọt về phía ma vật trước mặt.   

"Đuổi theo hắn!"   

Tiểu Kiều sư muội lập tức hét lớn một tiếng, là người đầu tiên tế phi kiếm lên xông tới...   

"Bá bá bá..."   

Ở sau lưng nàng, một đám đệ tử Tiểu Trúc phong đều coi thường ma vật hung tàn đáng sợ kia, nguyên một đám chăm chú đuổi theo sau lưng Quan Ngạo.   

"Toàn bộ tiên môn, đại khái Tiểu Trúc phong chúng ta là yếu nhất..."   

"Nhưng người nào có thể bảo đảm, Tiểu Trúc phong yếu nhất chúng ta không thể lập nhiều công lao nhất trong tràng thí luyện này?"   

Giờ khắc này, ánh mắt của bọn hắn đều trở nên hung ác độc địa mà tuyệt quyết!   

"Phương Nguyên, ngươi còn có mặt mũi đi ra sao? Ngươi nổ Bát Hoang Vân Đài của chúng ta, lẽ nào trong lòng..."   

Tại thời điểm này, đã có đệ tử tiên môn tức giận lao về phía Phương Nguyên, vẻ mặt cực kỳ bất mãn.