Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 338: Nhất Kiếm Định Càn Khôn (2)



Hai cánh nó vung loạn, trong lúc cấp thiết nó muốn bay ngược về phía sau!   

Nhưng suy đoán của Hậu Quỷ Nhi là không sai, thân thể nó quá to lớn, ngay cả hai cánh hữu lực, nhưng khi hành động cũng rất bất tiện!   

Trong lúc cấp thiết, nó không thể nào thoát đi quá xa...   

Cho nên Phương Nguyên đuổi theo nó thật sát, không để cho nó chạy ra khỏi phạm vi một kiếm này...   

"Xuy..."   

Hướng về vị trí ba phân dưới cổ Ma Ưng, một kiếm của Phương Nguyên tàn nhẫn chém ra.   

Advertisement

Chỉ khoảnh khắc, trong đôi mắt hoảng sợ của chư vị chân truyền đang bị thương tổn trên không trung, dưới ánh mắt ngây ngốc của vô số đệ tử tiên môn trên đất, một kiếm của Phương Nguyên sáng chói không cách nào hình dung, hệt như một tia thiểm điện bị hắn giật xuống từ bầu trời, sau đó vận hết toàn lực vung ra ngoài. Cái vung vô cùng hung ác độc địa lại cực kỳ chuẩn xác, hung tợn mà đánh vào vị trí ba phân dưới cổ Ma Ưng...   

Giống như cắt cổ một con gà...   

Mà khoảnh khắc kinh diễm tới cực điểm ấy chỉ nháy mắt đã qua!   

Phương Nguyên và Ma Ưng kia đụng vào nhau, một hướng về phía trước, một lui về phía sau, thân hình bay thật xa ra ngoài.   

Thân hình Ma Ưng kia ngưng trệ hồi lâu trên không trung, sau đó mới nặng nề ngã xuống đất. Con mắt nó trợn tròn, dường như muốn kêu to nhưng ngay cả một chút tiếng động cũng không phát ra được. Nó còn đang không ngừng động đậy, lung tung quay cuồng thân thể, nhưng tất cả chẳng qua chỉ là phí công giãy giụa trước khi chết. Ngược lại, đám ma vật bên cạnh nó bị một cú ngã này đè chết, đập vụn không biết bao nhiêu cho kể...   

Advertisement

Mà tại thời điểm này, Phương Nguyên và Ma Ưng đan xen mà qua, kiếm quang thu liễm, thân hình hắn cũng bắt đầu xông thẳng ra ngoài.   

Đây không phải cố ý gây nên, mà là quán tính của một kiếm kia...   

Trên thực tế, lúc này hắn đã không cách nào khống chế nổi thân hình mình, chỉ có thể thuận thế mà ngã về phía trước.   

Ngã bay tầm hơn mười trượng, hắn như sao băng rơi xuống phía dưới.   

Trên người hắn đã có hơn mười lỗ hổng đồng thời rạn nứt, mảng lớn tiên huyết nhuộm đỏ thanh bào của hắn.   

Chẳng qua trên mặt hắn lại xuất hiện nụ cười tươi!   

Hắn biết, một kiếm của mình ban nãy đã định trụ càn khôn!   

"Con Ma Ưng kia... đã chết rồi sao?"   

"Nó còn đang động, giãy dụa mù trời, rất đáng sợ..."   

"Ngay cả con gà bị cắt tiết, trước khi chết cũng sẽ giáy dụa một hồi, huống chi là nó, ta thấy nó hẳn phải chết không nghi ngờ gì..."   

Trong sân, chúng đệ tử tiên môn lúc này đều vô cùng kích động.   

Đứng xa xa nhìn cự ưng to như toà núi kia rơi vào giữa bầy ma vật, giãy dụa lung tung, quét bay đám ma vật tựa như như thủy triều ở phía dưới ra xa, thậm chí mặt đất dưới thân nó cũng bị phá mất một tầng thật dày. Tinh thần những đệ tử tiên môn này cũng đều căng thẳng tới cực điểm, vừa hưng phấn vừa kích động nhìn một màn này, chỉ sợ con Ma Ưng này mạng cứng, sống lại.   

Tuy nhiên cũng có một số người tu vi thâm hậu, trong lòng đã chắc chắn, bọn hắn đều thấy được vị trí đạo kiếm quang Phương Nguyên vừa chém xuống kia, đúng ngay cổ con ưng, lực lượng một kiếm này mạnh tới mức cơ hồ chém đứt mất một nửa cái cổ ưng, con Ma Ưng này tuyệt đối không sống nổi...   

"Lại bổ nó thêm mấy lần, tránh cho nó mượn xác hoàn hồn..."   

Trong hư không, các đệ tử chân truyền hai mắt nhìn nhau, đều cảm thấy có chút khó tin, ai có thể ngờ, con Ma Ưng hung ác điên cuồng vô địch, hầu như sắp giết hết bọn hắn kia, lại bị một kiếm của Phương Nguyên, một tên đệ tử mới của Thanh Dương tông giế t chết chứ?   

Đáng sợ hơn chính là, nói một kiếm, liền thật sự chính là một kiếm!   

Từ lúc Phương Nguyên xuất thủ, cho đến khi giế t chết con Ma Ưng kia, trước sau cùng lắm chỉ có mấy hơi thở...   

Hắn... chỉ mới tu hành cùng lắm là ba năm, sao lại có bản sự bực này chứ?   

Tuy nhiên chấn kinh thì chấn kinh, song bọn hắn vẫn không chủ quan, lập tức quyết định tiến lên bổ sung vài nhát.   

"Phù..."   

Vào lúc này, Phương Nguyên cũng không nhìn thấy ánh mắt khó có thể tin, vừa kính lại vừa sợ của những đệ tử tiên môn kia, lúc này hắn đang cắm đầu rơi xuống, áo xanh bay phần phật, tốc độ càng lúc càng nhanh, tựa như một hòn đá rơi thẳng tắp xuống...   

"Hỏng rồi..."   

Phương Nguyên cũng thầm kinh hãi: "Cuối cùng vẫn tính sai một chút..."   

Vừa rồi vì chém giết con Ma Ưng này, hắn cùng Lục Thanh Quan, hai người hợp lực thôi diễn, bảo đảm không có nửa phần sơ xuất. Mà lúc mình xuất kiếm cũng tập trung toàn bộ tâm thần, toàn bộ quá trình hoàn toàn chính xác chưa từng xuất hiện nửa phần sơ suất, từ lúc bay lên cho đến lúc chém giết Ma Ưng, đều tính toán không sai chút nào. Nhưng không nghĩ tới, mãi cho đến một bước cuối cùng sau khi chém trúng Ma Ưng, lại vẫn tính sai một chút, hắn không ngờ mình lại bị thương nặng như vậy, phương hướng hạ xuống mặt đất, cùng khống chế đối với nhục thân, đều lệch đi rất nhiều...   

Hắn vốn phải hạ xuống bên trong đại trận của đệ tử Tiểu Trúc phong thiết lập để được bọn hắn bảo vệ, nhưng không ngờ, căn bản lại không thể về tới đích, cứ như vậy ngã văng ra ngoài, một tia pháp lực cũng không đề lên nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân cắm đầu rơi xuống đất...   

"Mới tạo nên một cái danh tiếng lớn như vậy, chẳng lẽ lại phải ngã chết sao?"   

Phương Nguyên nở nụ cười khổ.   

Rơi thẳng xuống từ khoảng cách cao như vậy, dù là bản thân hắn e là cũng không có chút may mắn gì.   

Lui một bước mà nói, coi như mình có thể sống sót, thì rơi vào giữa bầy ma vật kia, chẳng phải cũng sẽ bị quần ma phân thây hay sao?   

"A? Phương Nguyên sư huynh không thích hợp..."   

"Trời ạ, sao hắn lại rơi xuống tự do như vậy?"   

Khi Phương Nguyên cách mặt đất không đủ ba trượng, vậy mà vẫn không thấy tế ra pháp bảo phi hành, chúng đệ tử tiên môn ở chung quanh rốt cục cũng có người phát hiện ra điểm không đúng.  

Lúc này mới nghĩ tới, vừa rồi Phương Nguyên xuất ra một kiếm kia đã bị trọng thương, hiện tại rõ ràng là không có một chút năng lực tự vệ.   

Bọn hắn cũng lập tức kinh hãi. Chư vị chân truyền đang ở giữa không trung kia, lập tức đều không để ý tới việc bồi thêm một đao vào con Ma Ưng nữa, vội vàng bay tới chỗ Phương Nguyên đang rơi nhanh xuống, định đỡ hắn lại. Chỉ có điều, dù sao bọn hắn cũng cách quá xa, Phương Nguyên lại rơi xuống quá nhanh, căn bản không có khả năng tiếp được...