Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 353



Chương 353 Chỉ Một Con Đường (2)

"Ha ha ha ha, Ma Tức hồ đã là một mảnh tử địa, các ngươi còn muốn trốn ở nơi nào?”

"Phương Nguyên, ngươi không phải rất cuồng vọng hay sao, sao không qua đây đánh với ta một trận?”

"Kẻ ngăn ta, giết không tha, đám kiến cỏ các ngươi..."

Tiểu Viên sư huynh giống như trêu tức đi theo phía sau, lúc nào cũng hét lớn, lúc nào cũng giết chóc.

Có điều vào lúc này, hẳn giống như có một loại tâm lý kỳ dị, không muốn ra tay giết chết những đệ tử tiên môn này.

Không phải là không đành lòng, mà là thật sự không nỡ.

Loại cảm giác này, giống như hẳn muốn để cho những đệ tử tiên môn này trở thành người xem, muốn để cho bọn hắn trước khi chết chứng kiến cảnh mình giết chết Phương Nguyên. Bởi vậy, mặc dù hẳn có thể ra tay hạ sát thủ, nhưng hẳn lại không muốn giết quá nhiều...

Dù sao thì người xem ít cũng là một sự tình rất mất hứng!

Ôm tâm tính như thế, cho nên hắn vừa kêu to, cười lạnh, vừa xuất thủ tàn nhẫn với đồng môn.

Đám đệ tử tiên môn ở phía trước quan sát không sai, thực lực của hẳn quả thực là đang một mực tăng lên, đối phó đệ tử tiên môn cũng càng ngày càng nhẹ nhàng. Việc này càng khiến hắn thêm bình tĩnh thong dong, phảng phất như từ chuột biến thành mèo, cao. cao tại thượng. Hẳn muốn làm cho đối phương càng thêm kinh hoàng, sau đó thưởng thức khoái cảm khi nhìn bọn hẳn vội vàng chạy trốn, nhưng lúc nào cũng. nằm trong lòng bàn tay mình!

"Đây chính là cảm giác của cường giả sao?

"Đây chính là đại khí vận mà Tiên Đạo mang đến cho ta sao?"

"Quả nhiên rất đáng gờm, quả nhiên chỉ có ta mới có thể gánh vác đại khí vận cỡ này... "

Chỉ là loại cảm giác cao cao tại thượng này lại có hơi biến vị khi hắn lưu ý phương hướng chạy trốn của đám đệ tử tiên môn kia. Những tên kia đang luồn lách trong khe núi Phong Cốc, quẹo sang đông, rẽ sang tây, thế mà không hiểu vì sao lại dần tiếp cận tới phương hướng phát ra khí cơ trên người hắn. Điều này khiến cho hắn rất kinh hãi, đôi mắt hơi híp lại, trong đầu chợt dâng lên một ý niệm.

"Không phải chứ, chỗ đó rõ ràng cách nơi này rất xa mà..."

Khi ý nghĩ này còn chưa tiêu tan, hắn lại rẽ qua một đạo sơn phong để đuổi theo những đệ tử tiên môn đang chạy trối chết kia. Sau đó khi hẳn giương mắt nhìn lại, hẳn ngay lập tức kinh hãi, vì nơi này đúng là sơn cốc mà mình hẳn được đạo truyền thừa thần kia. .

"Oanh..."

Khi đám đệ tử tiên môn xuất hiện trước mảnh sơn cốc này, những tiếng oanh minh như có như không chợt vang lên, giống như có một loại ý chí cổ quái giáng lâm, bao phủ cả sơn cốc này. Cũng đúng vào lúc đạo ý chí này xuất hiện, đám ma vật ở ven đường đang đánh giết, vật lộn với những đệ tử tiên môn bỗng nhiên giống như cảm ứng được gì đó, đồng thời co rúm lại, chậm rãi lui về phía sau...

Bọn chúng không dám tiến lại quá gần mảnh sơn cốc này!

“Chuyện này... chuyện này sao có thể xảy ra được!" 

Trong khi đó, khi Tiểu Viên sư huynh nhìn thấy mảnh sơn cốc này, ý niệm đầu tiên của hẳn chính là không tin đây là sự thực.

Bởi vì hẳn nhớ rõ ràng, sơn cốc thần bí kia năm ở biên giới lãnh địa của Thanh Dương tông, lúc bọn hắn đuổi giết Phương Nguyên đã vô tình xông vào. Dù những đệ tử tiên môn này muốn chạy tới đó thì ít nhất cũng phải chạy hơn một ngày đường. Dù là hẳn muốn 'rở về chỗ đó thì ít nhất cũng phải tốn hơn nửa ngày. Thế nhưng bây giờ, rõ ràng còn chưa hết thời gian một nén hương, thế mà bọn hắn đã chạy đến đó rồi....

Ngay cả hắn cũng không biết làm thế nào mà mình chạy tới đây được!

Hắn chỉ đi theo sau lưng những đệ tử tiên môn này mà thôi. .