Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 359: Thiên khai (1)



Trước đây tiền bối Thanh Dương tông cho rằng, tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết thành Huyền Hoàng đạo cơ, có thể độ pháp lực cho người, bồi dưỡng một đời cao thủ tiếp theo chính là đại thành. Nhưng hiện tại Phương Nguyên đã hiểu rõ, đây chỉ là đoạn bắt đầu của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết mà thôi, hoặc nói đúng hơn là nếu tu luyện dựa vào suy đoán của hẳn lúc này, hẳn tin tưởng Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết có thể đi tới cảnh giới cực cao vượt quá tưởng tượng của tất cả mọi người...

"Ha ha ha ha, Phương Nguyên, đây là Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết của ngươi?"

Tại thị điểm này, Tiểu Viên sư huynh càng chiến càng hung mãnh, tâm tình rất tốt: "Ta thấy cũng không gì hơn thế này.

Ầm ầm!

Hai cánh tay hẳn chấn động, bay thẳng cửu thiên, phía trên một mảnh sơn cốc rộng lớn thình linh phủ đầy cánh sen đỏ!

Sau đó, cánh hoa vô tận đều rơi xuống, hệt như mưa sao bằng!

"Phù!" 

Phương Nguyên nghe xong lại khe khẽ thở dài, nói: 'Ban nãy ta chỉ mượn lực oan khí mà thôi...”

"....Hiện tại mới thật sự là Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết!"

Nói xong những lời này, hai tay hẳn nhẹ nhàng hợp lại, quanh thân thanh khí lưu chuyển, xông thẳng lên trời!

Ào ào ào ào xôn xao!

Kiếm quang vô tận đánh vẽ phía hắn lại đều bị thanh khí bên cạnh Phương Nguyên ngăn cản. Hai người đứng trong hư không, hóa ra đạo đạo quang mang rực rỡ. Hai bên đan xen chiếu rọi, diệu quang sáng rực bầu trời đêm. Thân thể hai người giằng co giữa không trung, thậm chí bên phía Phương Nguyên mơ hồ càng thêm hung hãng hơn, bởi vì hẳn từ dưới lên trên, còn đang không ngừng xông lên, từng tấc từng tấc, dần đần tiếp cận Tiểu Viên sư huynh!

"Này... Điều đó là không có khả năng!"

Rõ ràng Tiểu Viên sư huynh có chút không hiểu, hẳn không biết chuyện gì đang xảy ra!

Nhưng rất nhanh hắn đã lại lớn tiếng rống to hơn, pháp lực nộ trướng, pháp lực mạnh mẽ vô biên trấn ép xuống! 

Cảnh này khiến xu thế chậm rãi xông lên của Phương Nguyên đần đần ngừng lại

"Ha ha... Ha ha, ngươi cũng không gì hơn thế này..."

Dường như Tiểu Viên sư huynh vừa thở phào nhẹ nhõm, cười phá lên, sau đó hắn kiệt lực vung kiếm quang xuống dưới.

"Phương Nguyên, ngươi tất phải chết trong tay ta, bởi vì ngươi thiếu ta..."

"Viên Nhai ta thuở nhỏ tụ trì, bỏ bao công sức, trong hơn mười năm chưa từng hưởng thụ lấy một chút nhạc thú nhân gian. Từ năm ba tuổi ta đã làm bạn với thư hương điển tạ, gần như đã đẩy chính mình đến tuyệt lộ. Rốt cục vào ngày tiên môn đại khảo, ta thu được đầu bảng Tiên Bảng, trưởng lão Bách Hoa cốc tự mình đến tìm ta, thu ta vào tiên môn. Vừa vào tiên môn ta đã là chân truyền, không biết khiến bao nhiêu người ước ao. Mà những thứ này đều là ta nên được!”

"Hết lần này tới lần khác, vào lúc ta đang hưởng thụ lấy tất cả những thứ vốn thuộc về ta, ngươi lại tựa như xương cá mà xuất hiện.”

Rõ ràng ta mới là đầu bảng Tiên Bảng, ta dựa vào học thức của mình có được đầu bảng Tiên Bảng. Hết lần này tới lần khác có người âm thăm đồn đãi, nói đầu bảng của ta không thật, nói là vì ngươi bị thủ tiêu đầu bảng nên mới đến phiên ta... Cho dù ngươi bị thủ tiêu đầu bảng thật, đó cũng là quyết định của tiên môn, không liên quan gì tới ta. Vì sao lại có nhiều người vô thức cảm thấy đầu bảng Tiên Bảng này là do ta may mẫn mới có được?"

"Chẳng lẽ không phải hết thảy đều rất không công bằng sao?"

Lúc này Tiểu Viên sư huynh đã nói không nên lời Hắn ta chỉ khuấy động thần niệm, truyền tâm tư của chính hắn cho Phương Nguyên.

Mà trong lúc những thần niệm này di động, tức giận trong lòng hẳn càng ngày càng mạnh mẽ.

Ngay cả Phương Nguyên cũng đã mơ hồ bị hẳn áp chế xuống...

"Phương Nguyên, dựa vào cái gì?”

“Sau khi ta vào Bách Hoa cốc chăm chỉ tu hành, thậm chí ta còn liều mạng tu luyện thành công Liên Hoa Thần Điển khó tu luyện nhất của Bách Hoa cốc. Thế nhưng vào lúc ta chuẩn bị tìm một cơ hội triển lộ thực lực của mình, ngươi lại xuất hiện. Ngươi tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết của Thanh Dương tông, lại dùng trường kiếm chém yêu ở Thái Nhạc thành, chứng minh thực lực của chính mình. Lời đồn đãi lại bay tới Bách Hoa cốc, ngươi lại đoạt hào quang của ta..."

“Ta triển lộ thực lực và cơ biến trong tiên môn, được các trưởng bối tín nhiệm, để ta độc lĩnh một đội tiến vào Ma Tức hồ tiến hành thí luyện. Nhưng hết lần này tới lần khác ngươi lại xuất hiện, lại cũng có thể độc lĩnh một đội, còn trở thành đại đệ tử chân truyền, vẫn chèn ép ta..."

“Ta ra sức ác chiến trong Ma Tức hồ, trừ ma vô số, đồng môn đều kính ta như thần. Thế nhưng ngươi... cmn lại cứ vậy mà giết ra từ trong đại triều ma vật, chiếm sạch ánh mắt kinh sợ mà chúng người vốn đang dành cho ta, ngươi... ngươi...”

"CM ngươi là ai, vì sao ngươi cứ muốn làm khó ta?”

Nói đến cuối cùng, Tiểu Viên sư huynh rống to một tiếng, kiếm quang điên cuồng gào thét phủ xuống.

"Không nghe ngươi nói những thứ này, ta cũng không biết thì ra người làm đầu bảng như ngươi còn mệt mỏi hơn cả người thi rớt như ta..." 

Cảm thụ được rất nhiều thần niệm, cùng với tức giận không cam lòng trong lòng Tiểu Viên sư huynh, Phương Nguyên không tiếng động khe khẽ thở dài.

Trong lòng hắn cũng có chút dở khóc dở cười, quả nhiên đây cũng là chuyện hắn không dự liệu được.