Trong lúc nhất thời, cũng có không ít người thăm ủng hộ lời nói của Hồng Đan trưởng lão.
"A a a a, ngày thường ngoài miệng tràn đầy nhân nghĩa đạo đức, đến bây giờ mới thấy rõ được bộ mặt thật!"
Khi mọi người còn đang liên tục suy nghĩ, Vân trưởng lão bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, phất tay áo một cái, quát: "Thôi được, các ngươi đều sợ tên Yêu 'Vương kia, nhưng lão phu không sợ. Ta sẽ dẫn Phương Nguyên rời khỏi Thanh Dương tông, nếu có bản lĩnh thì bảo hẳn tới tìm ta đi..."
Nói xong, hắn nhanh chân đi về phía trước, đưa. tay kéo lấy Phương Nguyên.
Hắn thế mà thật sự muốn dẫn Phương Nguyên rời khỏi đại diện của Thanh Dương tông.
"Vân sư huynh, sao huynh có thể làm việc không để ý tới hậu quả như vậy được?"
Tăn trưởng lão đang ngăn đón Vân trưởng lão chợt nhíu mày, đưa tay ngăn lại, quát: "Việc này quan hệ tới sinh tử tồn vong của Thanh Dương tông đấy."
"Cút ngay!"
Vân trưởng lão thôi động một thân pháp lực, dũng mãnh lao thẳng về phía Tân trưởng lão, Tần trưởng lão đành phải tiếp đón hắn.
Hai vị Kim Đan trưởng lão cao cao tại thượng, thế mà thật sự muốn động thủ vào lúc này. Mấy vị trưởng lão khác thấy thế, trong lúc nhất thời đều kinh hãi, thân hình đồng thời thoắt một cái, thay nhau giúp Tần trưởng lão ngăn cản Vân trưởng lão. Bọn họ sợ hắn làm ra chuyện điên rồ gì đó, nhưng mấy người bọn hắn thì lại không dám làm gì Vân trưởng lão, trong lúc nhất thời áp chế không nổi, khiến cho đại điện lập tức trở nên đại loạn!
"Đủ rồi!"
Cũng đúng vào lúc này, tông chủ Thanh Dương tông ở phía trên bổng nhiên quát lạnh một tiếng rồi phi thân xuống.
Trên người hẳn thình lình xuất hiện mấy đạo pháp lực vô biên vô tận, cường hoành đến cực điểm lan tràn ra, trấn áp cả tòa đại điện này, ngay cả đám người chuẩn bị muốn động thủ với Vân trưởng lão cũng bị luồng pháp lực cường hoành này của hãn làm cho sợ hãi, dần đần bình tĩnh lại.
"Phương Nguyên, vấn đề vừa rồi của ngươi, để ta trả lời cho ngươi biết”
Tông chủ Thanh Dương tông Trần Huyền Ngang lạnh lẽo quét mắt nhìn Phương Nguyên, khẽ quát: "Trảm yêu trừ ma là không sai, nhưng sau khi ngươi chém yêu lại tư tàng pháp bảo, che giấu tông môn, đây cũng là lỗi nặng. Sau đó lại mượn nhờ pháp bảo này của yêu ma để gia tăng thực lực, chèn ép đồng môn, đây càng là trọng tội không thể dung tha. Bây giờ tông môn muốn bắt giữ ngươi, chính là bởi vì ngươi phạm phải những sai lầm này, ngươi đã biết lỗi của mình chưa?
"Cái này... Xem như tấm màn che sau cùng sao?"
Phương Nguyên cười lạnh trong lòng, muốn rống to, thế nhưng bây giờ hắn bị khí cơ của tông chủ trấn áp, cho nên nói không nên lời.
Tu vi tông chủ quá cường đại, chỉ là một sợi khí cơ của hắn phóng xuất ra, đã trấn áp cả tòa đại điện xuống.
Thân ở trong đại điện, đừng nói Phương Nguyên có thể chửi ầm lên, mà ngay cả một đầu ngón út hắn cũng không động được, thậm chí hắn cảm thấy, nếu như tông chủ nguyện ý, chỉ cần hắn biểu lộ ý chí của mình thì bản thân hẳn sẽ lập tức bị luồng ý chí này trấn áp. Nói dễ nghe một chút, giả sử chính mình nói vì tiên môn cam nguyện hi sinh gì đó, thì tông chủ cũng sẽ không dùng lại!
Hắn chỉ nhìn Phương Nguyên một chút, sau đó. liền nhẹ nhàng khoát tay áo.
Sau lưng tông chủ, mấy vị chấp sự già mặc áo xám lập tức đi lên phía trước, cột Khốn Tiên Tác lên người Phương Nguyên, lại tháo toàn bộ túi càn khôn cùng bảo kiếm bên hông Phương Nguyên xuống, đưa cho một tên đồng nhỉ bưng lấy, đưa đến trước người Cam Long Kiếm...
Trong đại điện lặng ngắt như tờ, vẻ mặt mọi người phức tạp.
Có người nổi giận, có người cảm khái, có người tiếc hận, có người cảm thấy may mắn.
Mười người thì có mười loại cảm xúc khác nhau!
Một người trẻ tuổi sắp bái làm môn hạ tông chủ, một bước lên trời, tiền đõ vô lượng, trong thoáng chốc lại biến thành tù nhân hạ đẳng, còn chuyện gì khiến người ta cảm thấy vận mệnh vô thường bằng chuyện này chứ? Càng khiến người ta cảm thấy bất đắc dĩ là, nguyên nhân hắn trở thành tù nhân, chỉ là bởi vì hắn đã từng phụng mệnh tiên môn đi trảm yêu trừ ma, chỉ là bởi vì hắn gi ết chết một con yêu ma có bối cảnh, cho nên...
"Tiểu tử, ngươi chớ cảm thấy không phục!"
Nhưng trong không khí phức tạp lại trầm mặc này, bỗng nhiên một vị lão chấp sự đứng dậy, lạnh lùng nhìn Phương Nguyên , nói: "Kỳ thật cho dù hôm nay chân truyền Âm sơn tông không tìm đến ngươi, thì lão phu cũng đã dự định ăn thua đủ với ngươi. Lưu Mặc Chân của Thần Tiêu phong, vốn là thiên kiêu tiên môn, thiên tư hơn người, đối với tiên môn trung thành tuyệt đối, nhưng chỉ vì ngươi có chút mâu thuẫn hiềm khích với hẳn, mà trong lúc thí luyện trong Ma Tức hồ lại hãm hại hắn thê thảm, phế đi một thân tu vi của hắn, còn áp đặt tội danh to lớn cho hẳn. Ngươi thật sự cho rằng, chuyện này ngươi có thể vĩnh viễn giấu diếm hay sao?"
"Ồ...."'