Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 402: Một Đường Đi, Một Đường Chiến (1)



“Bất kể thế nào thì chúng ta cũng phải đưa ngươi rời khỏi Việt Quốc..."

Đám người Phương Nguyên sau khi trải qua một phen đại chiến tiếp tục vội vàng chạy về phía trước.

Hai vị chấp sự và một đám đệ tử Thanh Dương tông đang chiến đấu với thích khách Cửu U cung. Bọn hắn hao tổn không ít, còn có nhiều người đã mất mạng, nhưng đám thích khách Cửu U cung này cũng coi như bị bọn hẳn phân tán ra, nên đám người Phương Nguyên cũng có thêm được một chút thời gian đi đường.

Có điều khi đi về phía trước, mọi người đều hiểu được một chuyện trong lòng, chuyến đi đường ắt hắn sẽ không hề nhẹ nhàng một chút nào...

Thích khách Cửu U cung, một khi để mắt tới người nào thì sẽ như giòi trong xương, không đạt được mục đích thì thề không bỏ qua.

Hơn nữa nhìn bộ dạng của bọn hẳn giống như đã đoán được mục đích của đám người Phương Nguyên, dọc theo con đường này, cũng không biết sẽ có bao nhiêu thích khách cản đường nữa. Cũng chính vì nguyên nhân đây, sau khi giết tản một nhóm thích khách đẳng sau, những đệ tử Thanh Dương tông còn sống sót cũng không có tản đi, mà tiếp tục một đường tùy hành, có người đánh yếm trợ cho đám người Phương Nguyên, nhiễu loạn khí cơ của kẻ theo dõi, có người tùy thời chuẩn bị động thủ.

Thế nhưng đến lúc này, Phương Nguyên cũng đã cảm thấy khó chịu dị thường,

Hắn không ngờ rằng, vì mình đào vong lần này, lại có nhiều người như vậy vì hẳn mà mất mạng

Hắn từ trước đến nay độc thân lai văng đã thành quen, không muốn có quá nhiều quan hệ với người khác, cũng không muốn tiếp nhận quá nhiều nhân quả của người khác.

Người khác lạnh đạm với hắn, hẳn cũng không thèm để ý.

Bởi vì hắn quen sống một mình, nội tâm cường đại, sự lãnh đạm của người khác không thể làm tổn thương đến hẳn!

Nhưng người khác đối xử quá tốt với hẳn, hắn trái lại lại cảm thấy không được tự tại!

Hắn không thích thiếu nợ người khác, thế nhưng hiện tại hắn cảm thấy mình đã thiếu nợ rất nhiều người mà mình còn không quen biết!

Hắn nhìn thấy rất nhiều đệ tử Thanh Dương tông vì hộ tống hẳn mà chết dưới kiếm của thích khách Cửu U cung, tư vị này. .

"Tông chủ đã cho ba người chúng ta một khẩu dụ, đó là coi ngươi như truyền nhân của tông chủ nhất mạch, hộ tống ngươi rời khỏi Việt quốc!"

Một trong hai vị lão chấp sự kia phảng phất nhìn ra suy nghĩ của Phương Nguyên: "Cũng chính vì nguyên nhân này nên chúng ta mới dám tế lên Hộ Đạo Phù, triệu hoán Thanh Dương đệ tử đến đây hộ pháp. Vào ngàn năm trước, vì hộ tống truyền nhân của tông chủ nhất mạch chạy trốn khỏi sự truy sát của yêu ma, ngay cả Đại trưởng lão Thanh Dương tông cũng đã chết dưới nanh vuốt của yêu ma, bây giờ chúng ta vì hộ tống ngươi mà hi sinh chút người này thì có đáng là gì?"

“Đáng là gì?"

Phương Nguyên lập tức cười khổ.

Hắn không ngờ rằng mình có hưởng thụ tư cách đãi ngộ này, hẳn còn chưa bái nhập vào tông chủ nhất mạch.

Lùi lại một bước, dù cho có bái xong đi chăng nữa thì hắn cũng chỉ là đệ tử ký danh, không tính là truyền nhân chân chính của tông chủ.

Nhưng bây giờ, những người này vẫn cứ làm như thế!

Ba vị lão chấp sự thì lại không nghĩ nhiều như vậy. Bọn hẳn chỉ là vì một khẩu dụ của tông chủ mà đã sử dụng hết thảy phương pháp có thể dùng để hoàn thành mục tiêu đưa mình rời khỏi Việt quốc. Chỉ là những chuyện này lại làm cho nội tâm Phương Nguyên bị dày vò..

Mệnh của các ngươi cũng rất đáng tiền, sao phải vứt bỏ vì ta chứ?

Một đường đi, một đường chiến!

Đi ba ngàn dặm về phía đông, khi đang nghỉ ngơi trên Dược Đỉnh sơn, thích khách Cứu U tiến đến, hai bên lại huyết chiến một trận.

Lại chiến lại đi, khi đến Tiểu Thanh Hà, thích khách Cửu U ẩn th@n dưới mặt nước, phục kích đám người Thanh Dương tông, khiến cho bọn hẳn tử thương thảm trọng.

Lại đi được hai ngàn dặm, khi đi đến vùng Bạch Nô lĩnh, một lượng lớn thích khách Cửu U chạy đến, đệ tử Thanh Dương tông tử thương thật nhiều, thậm chí có một vị chấp sự bị thích khách độc chết, chỉ còn lại một vị chấp sự mang theo Phương Nguyên giết ra khỏi trùng vây, tiếp tục bỏ chạy về phía Lạc Hà...

Đệ tử Thanh Dương tông được triệu tập đến lần thứ nhất đã sớm không đủ người.

Bởi vậy lão chấp sự sau khi mang theo Phương Nguyên trốn thoát đã triệu tập lần thứ hai, sau đó là lần thứ ba.

Mỗi một lăn tế lên Hộ Đạo Phù, đều sẽ có những đệ tử Thanh Dương tông khác nhau chạy đến.

Bọn hắn thậm chí còn chưa nhìn thấy mặt Phương Nguyên, nhưng lại đều không nói hai lời, chỉ xông tới hộ tống Phương Nguyên chạy ra phía ngoài.

"Đi về phía trước ba trăm dặm thì sẽ ra khỏi phạm vi Việt quốc, nơi đó chính là lãnh địa của Nguyên Phong quốc. Nguyên Phong quốc là tu hành đại quốc, quy củ sâm nghiêm, thích khách Cửu U cung nhất định sẽ không dám quá mức điên cuồng ở nơi đó. Hơn nữa Nguyên Phong quốc cũng có người của Tiên Minh trú đóng, ngươi có thể thông qua người của Tiên Minh để tiếp cận Vân Đài, sau đó dùng Tiên Minh công đức để khai mở đại trận truyền tống.

Lão chấp sự trầm giọng nói với Phương Nguyên: 

"Ba trăm dặm cuối cùng này chính là cửa ải cuối cùng!"

Nghe lão chấp sự nói thể, Phương Nguyên cũng biết lời này có đạo lý, nhưng nội tâm thì lại chìm xuống: "Ba trăm dặm cuối cùng này, chúng ta có thể vượt qua sao?"