Phương Nguyên đã hơn ba năm không gặp vị ân sư thụ nghiệp cho mình tại Tiên Tử đường này. Trong lòng hắn cũng một mực có một suy nghĩ, rằng mình cũng nên về cố hương để bái phỏng vị ân sư này một chút. Nhưng hắn lại không ngờ rằng, không cần mình đến bái phỏng ân sư, trong tình cảnh này, hẳn vậy mà lại nhìn thấy Chu tiên sinh. Mắt thấy lão đầu kia không chút nghĩ ngợi phóng đi vào màn đêm đáng sợ kia, Phương Nguyên lập tức cảm thấy kinh hãi.
“Chu tiên sinh..."
Hắn kêu to, muốn đi lên ngăn cản ân sư.
Hắn biết tu vi của Chu tiên sinh cũng không cao, nếu như vọt vào đó thì nhất định sẽ mất mạng.
"Ngươi muốn làm gì?"
Lão chấp sự vô cùng kinh hãi, vội vàng xoay tay bắt lấy bả vai Phương Nguyên.
"Không thể tiếp tục như vậy nữa, bọn hắn đều sẽ chết đấy. . "
Phương Nguyên kêu lớn, dùng cả một thân pháp lực đế giãy dụa.
Nếu như bọn hắn không chết thì làm sao ngươi có đường sống được?"
Khuôn mặt của lão chấp sự cũng hiện lên một vòng phẫn nộ. Lúc này hẳn đã dùng hết toàn lực để hung hăng chế trụ Phương Nguyên.
"Vì sinh lộ của một mình ta, làm vậy có đáng giá hay không?"
Phương Nguyên đã hoàn toàn không còn lạnh nhạt như bình thường nữa, hắn ngưng trọng kêu lớn: "Ta biết tông chủ bảo các ngươi nhất định phải đưa ta rời đi, thế nhưng các ngươi có từng nghĩ tới chuyện làm như vậy có đáng giá hay không? Ta đáng giá để các ngươi tốn đại giới lớn như vậy để bảo vệ ư? Trên dọc đường đã chết không biết bao nhiêu người .. Ta thậm chí còn không quen biết bọn hắn, vậy thì sao ta đáng để bọn hắn vì ta mà chịu chết như vậy được?"
"Tông chủ nếu đã phân phó như thế, vậy thì hắn sẽ có đạo lý của hắn!"
Đối mặt với Phương Nguyên đang gào thét, lão chấp sự chỉ trầm giọng nói: "Ngươi không nên cân nhắc những việc này!
"Tông chủ cũng không nhất định đúng!"
Phương Nguyên gầm thét, một thân Huyền Hoàng khí bốc lên, thanh khí chợt quanh quẩn quanh người hắn.
Bàn tay của lão chấp sự thế mà đều bị một thân pháp lực này của hẳn đánh văng, không thể chế trụ được hắn nữa.
Phương Nguyên tránh thoát khỏi bàn tay của lão chấp sự, lập tức vút đi mấy chục trượng, nhanh chóng vọt tới bên người Chu tiên sinh. Hẳn một tay bắt lấy cánh tay của Chu tiên sinh, sau đó trở tay hoành kiếm trước ngực. Chỉ nghe một trận "Rầm rầm" vang lên, vô số kiếm quang gào thét bay đến nhưng đều bị một kiếm của Phương Nguyên ngăn lại. Sau đó hẳn kéo lấy Chu tiên sinh, thân hình giống như quỷ mị, chỉ trong nháy mắt đã lui lại hơn mười trượng.
"Là ngươi?"
Mãi đến lúc này, Chu tiên sinh mới quay đầu lại nhìn, sau đó hắn liền nao nao, thần sắc có hơi kinh hỉ.
“Tiên sinh, đệ tử sao dám để tiên sinh vì ta mà mạo hiểm?"
Phương Nguyên nhìn thấy vẻ mặt của Chu tiên sinh, nhất thời không biết nên nói gì cho tốt, tâm tình giống như bị cự thạch ngàn cân đề lên.
"Tốt, tốt, tốt..."
Chu tiên sinh không kịp nghe hết những gì Phương Nguyên nói. Lúc hắn nhìn thấy Phương Nguyên thì bỗng nhiên có một vị lão chấp sự vội vã chạy đến, che chở cho Phương Nguyên, hẳn liền minh bạch đây là đang có chuyện gì xảy ra. Từng tầng từng tầng nếp nhăn trên khuôn mặt chợt giãn ra, hẳn ha ha cười nói: "Ta cũng không ngờ rằng, lần này thanh phù hoành không, triệu tập chúng đệ tử, thì ra là vì che chở ngươi, tốt, tốt, như vậy thật là tốt.
Nói xong, hắn chợt thở dài: "Trước đó không lâu †a vừa nhận được tin, nói Thanh Dương tông không muốn đối đầu với Nam Hoang Yêu Vương và Âm Sơn tông, bị ép phải đưa ngươi vào tử lao. Khi đó ta còn tức giận không ngớt, hận không thể lập tức xông vào tiên môn để hỏi cho rõ. Trên đường đi gặp phải Thanh Dương Phù, ta liền chạy sang đây để xem xét... Thì ra là vì đưa ngươi rời đi, tốt, tất tốt, xem ra lão phu không cần phải đi một chuyến đến Thanh Dương tông rồi!"
"Tiểu Phương Nguyên chớ sợ, xem vi sư giúp ngươi mở ra một con đường máu..."
Lão nhân này nói xong, thế mà đột nhiên xách ra một thanh trường kiếm, muốn lại một lăn nữa lướt đi che chở cho Phương Nguyên!
"Ta không phải có ý này..."
Phương Nguyên vừa sợ vừa bất đắc dĩ, hắn vội vàng kéo Chu tiên sinh lại, muốn để cho bản thân xông về phía trước. Thế nhưng đột nhiên có một sợi Khốn Tiên Tác từ sau lưng hắn bay tới, quấn lên trên người hẳn, vòng qua vòng lại mấy vòng, gắt gao trói hắn khiến cho tay chân hắn không thể động đậy. .
Lão chấp sự kia, thế mà thừa dịp hẳn không chú ý, đã trực tiếp trói hắn lại.
Các site khác đang copy và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung.
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
“Mau buông ta ra...."
Phương Nguyên bi phẫn kêu to, tâm can nổi nóng. tới cực điểm, ánh mắt khi hắn nhìn qua lão chấp sự tràn đầy vẻ không cam lòng.
Ngay cả Chu tiên sinh cũng có hơi khó hiểu nhìn qua lão chấp sự.
Lão chấp sự kia chỉ lãnh lãnh đạm đạm nói rằng: "Tông chủ làm đúng hay không đúng thì phải nhìn xem trong tương lai, liệu ngươi có làm được những gì hắn chờ mong hay không. Nếu ngươi thật sự có lòng, thì đừng để cho nhiều người như vậy chết vô ích, cũng đừng quên rằng từng có nhiều người như vậy vì ngươi mà chết, hãy khiến cho cái chết của bọn hẳn có giá trị một chút!
"Thế nhưng ta..."