"Mặc dù không tính là tuyệt đỉnh thiên kiêu, nhưng ở vùng đất Vân Châu này cũng có thể xem là nhân vật hiếm có. Nhưng nếu phóng tầm mắt tới Cửu Châu thì lại chỉ miễn cưỡng tính là hợp lệ. Đối với một số đạo thống và thế gia cổ lão, ngươi chỉ vừa mới đáng giá bồi dưỡng một chút mà thôi. . ”
Nói xong, nàng lại nhìn thoáng qua Phương Nguyên, cười nói: "Ta cũng không xem nhẹ ngươi, nếu thật sự bàn về thiên tư và tu vi, ngươi quả thực chỉ có thể được đánh giá ở mức này. Đương nhiên, tài nguyên tu hành, công pháp, sự che chở của trưởng bối hay thậm chí là thời gian tu hành của những người kia đều xa xa nhiều hơn ngươi, thậm chí nhiều hơn không chỉ gấp đôi gấp tư... Nếu như xét theo khía cạnh này, vậy thì ngươi cũng không kém hơn bọn hắn!"
Phương Nguyên nghe xong, trong lúc nhất thời không biết đây là khen mình hay là ẩn dụ mỉa mai mình, vì vậy hẳn không đáp lời.
"Nếu ngươi có thể một mực bảo trì phong độ này, một đường Kết Đan, Hóa Anh, thậm chí đi đến cảnh giới càng cao hơn, vậy thì ta sẽ lập tức thu hồi những lời đã nói trước đó!"
Cửu cô nhẹ nhàng quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên, thấp giọng nói: Ngươi cảm thấy thế nào?”
Phương Nguyên nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Bởi vì hắn chợt phát hiện, vừa rồi nữ tử này bày ra bộ dạng cao cao không thể chạm tới, còn lên tiếng khinh bỉ mình, đó đều là làm bộ. Lúc này nàng còn đang mơ hồ ám chỉ mình gì đó, giống như là đang khích lệ mình vậy!
Nhìn sang Lạc Phi Linh ở bên cạnh mình một chút, lúc này nàng còn đang nhu hòa ngủ bên cạnh mình, khóe miệng còn mang theo một vòng tiếu ý.
Nàng nghe không được đối thoại giữa mình và Cửu cô, bởi vậy ngủ được mười phần thơm ngọt.
Trong lúc ngủ mơ, nàng một mực cuộn tròn thân thể ôm lấy cánh tay của mình, khuôn mặt nhỏ gối lên bàn tay của mình.
Phương Nguyên trầm mặc rất lâu, sau đó mới thấp giọng nói: "Mệnh ta như cỏ rác, nhưng ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ!"
Cửu cô nghe thấy vậy thì hơi khẽ giật mình, rất nghiêm túc nhìn sang Phương Nguyên.
Sắc mặt của Phương Nguyên cũng mười phần bình tĩnh, thản nhiên đối mặt với Cửu cô. Hắn không chần chờ, cũng không xúc động.
Vừa rồi hân chỉ nói ra những lời nói thật lòng mà thôi!
"Ngươi là một hài tử thành thật, ta nhìn ra được rằng ngươi cũng không phải đang khoác lác!"
Cửu cô sau một hồi lâu mới thấp giọng cười nói: "Ta cũng thật sự hi vọng rằng ngươi có thể tới vào lúc đó, ít nhất để cho nha đầu này... không phải cô độc. Nếu nàng đã tin tưởng ngươi, vậy thì đó cũng là duyên phận của các ngươi. Có điều, nếu như ngươi chỉ có phần tâm tư này, chỉ có một khỏa đạo tâm này, vậy thì vẫn còn thiếu sót rất nhiều. Hiện tại, ít nhất ngươi phải nói cho ta biết sau này ngươi dự định tu hành như thế nào..."
Phương Nguyên nghe nàng hỏi như vậy thì khẽ giật mình, thăm nghĩ mình vừa mới Trúc Cơ, sau này cứ tiếp tục tu hành như bình thường thôi chứ sao.
"Tu hành có rất nhiều loại, công pháp trên thế gian thiên biến vạn hóa, phương pháp tu hành cũng có ngàn ngàn vạn. Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, từng bước từng bước, tùy tiện tu luyện, đến đâu hay đến đó, gặp được công pháp gì thì liền tu luyện công pháp đó, đây là một cách!"
Cửu cô nhẹ nhàng mở miệng nói: "Nhưng nếu như muốn đi đến chỗ cao thì không thể nào làm theo cách này được!”
Phương Nguyên nghe rất nghiêm túc, trong lòng ẩn ẩn đồng ý.
"Phương pháp tu luyện đó chính là cách tu luyện của phần lớn người tu hành trên thế gian. Thế nhưng đại đa số người tu hành trên thế gian cũng sẽ dừng bước ở một cảnh giới nào đó, từ đó phí công không tiến, vô duyên với đại đạo. Tính ra, bọn họ chỉ có thể được xem là người trong giới tu hành chứ không phải là tiên, thậm chí không tiếp cận được phạm trù tiên. Bởi vì bọn hẳn tu hành như vậy, vĩnh viễn không thể nào đi đến đoạn cuối của con đường tu hành được..."
Nàng nói xong thì lại nhìn về phía Phương Nguyên, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Thế nhưng vẫn còn có một con đường khác!"
“Trúc Cơ có linh đan, Ngũ Hành, Thiên Đạo, Kim Đan cũng có cấp bậc tương ứng, thậm chí Nguyên Anh, Hóa Thần đều có... ”