Càng nói tỉnh thần hẳn càng vô cùng phấn chấn, tiếp lời: "Ngươi nhìn ta xem, mấy năm qua ở Thanh Dương tông cũng chỉ cần phải an bài một vài người làm việc, không có việc gì lại phơi nẵng uống chút rượu, tỉ tê tán dóc, mỗi ngày ăn một cái đầu heo là đủ. Nhàn rỗi không có chuyện gì làm còn có thể đi xuống núi gõ cửa nhà mấy quả phụ, không cần phải quan tâm cái này cái kia, cũng không có nguy hiểm gì, cuộc sống tạm bợ như vậy thoải mái biết bao nhiêu.
Phương Nguyên có chút cạn lời: "Ngươi không lo lắng vấn đề tài nguyên tu hành sao?"
Tôn quản sự ngẩn người, thở dài: "Đã sớm tu luyện đủ rồi, còn chuyện nào dễ chịu hơn so với cuộc sống tạm bợ hiện tại này chứ?"
Phương Nguyên nghe hẳn nói thì nhẹ nhõm, nhưng trong lòng cũng có chút trầm xuống. Thế nhưng Tôn quản sự có vẻ không muốn nói về chuyện này, rõ ràng lại chuyển chủ đề nói về mấy vị tiểu quả phụ dưới chân núi Thanh Dương tông, tỏ ra lưu luyến không thôi, Phương Nguyên cũng không tiện hỏi thêm điều gì.
Ba người lại đi hơn nghìn dặm, đến một ngọn núi liền cáo biệt nhau.
Tôn quản sự do dự, tựa hồ rất không nỡ, nhưng cuối cùng vẫn đưa một đạo ngọc phù màu đen cho Phương Nguyên, dặn dò: "Phương Nguyên sư đệ, ngươi là người rất được, nếu như tương lai không chết tất sẽ có một phen cơ đồ. Nhưng giới tu hành hiểm ác, sóng lớn ngập trời, không biết đã vùi lấp mất bao nhiêu thiên kiêu Đạo Tử, về sau ngươi cũng phải tuyệt đối cẩn thận, cầm lấy đạo phù triện này, trong tương lai ngươi có thể dựa vào nó tìm tới ta.
"Đa tạ Tôn sư huynh!"
Phương Nguyên tiếp nhận phù triện, trịnh trọng thu lại.
Nhưng Tôn quản sự lại không nhịn được nói: "Thế nhưng không phải vạn bất đắc dĩ đừng đến tìm ta, ta vẫn rất thích thanh tĩnh!”
Phương Nguyên đành phải bất đắc dĩ gật đầu.
Nhìn theo Tôn quản sự hóa thành một đạo u quang biến mất giữa hư không, Phương Nguyên cũng dẫn theo Quan Ngạo tiếp tục lên đường.
Trước đó hắn rời khỏi Việt quốc tất nhiên là lo lắng Âm Sơn tông cùng Nam Hoang thành dây dưa không bỏ, lúc nào cũng truy sát, bởi vậy mới muốn trốn đi thật xa đến tận Trung Châu. Chẳng qua hiện tại đã khác, Lạc Phi Linh mời được nhân vật cấp bậc kh ủng bố như Cửu cô xuất thủ giúp mình giải nguy, cũng khiến cho hắn không cần phải lo lẳng sẽ có những người ở sau lưng truy đuổi không ngừng nữa.
Hơn nữa mặc dù Tôn quản sự cũng không nói, nhưng trong lòng Phương Nguyên cũng hiểu rõ, hắn một đường hộ tống mình suốt hành trình lại từ biệt vào lúc này, chính là vì hắn cũng không phát hiện Cứu U thích khách theo đuôi, khẳng định đoạn đường phía sau mình đã an toàn rất nhiều!
Đương nhiên Phương Nguyên vẫn rất cẩn thận, hắn thi triển Tử Khí Lưu Quyết bao lấy bản thân và Quan Ngạo để tránh tiết lộ khí cơ.
Đoạn đường đi Ngọc La sơn này nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, ngoại trừ Cửu cô ra, ngay cả tiên môn cùng Tôn quản sự cũng không biết mục đích thực sự của mình là gì, vẫn chỉ tưởng rằng mình muốn tiến về Trung Châu, điều này dĩ nhiên cũng khiến hắn an toàn hơn rất nhiều. Cho dù Âm Sơn tông cùng Nam Hoang thành lại tiếp tục truy lùng, chỉ sợ thời điểm bọn họ phản ứng lại, bản thân mình đã sớm tan biến giữa biển người mênh mông, ẩn vào chỗ không ai biết rồi.
Đương nhiên, có một chuyện ngay cả Phương Nguyên cũng không biết, đó là cũng không phải hoàn toàn không có ai phát hiện ra hành tung của hắn.
Tại một vùng núi hoang cách hẳn chưa tới mấy ngàn dặm có một con Toan Nghê đang thở hồng hộc đi theo hân, trên lưng con Toan Nghê kia có một con méo trắng mập đang nằm sấp, vừa phát hiện thấy con Toan Nghê kia đi chậm, liền cào một cái lên đầu nó!
...
...
Cứ như vậy ngày nghỉ đêm cưỡi pháp khí lên đường, nửa tháng sau, Phương Nguyên cũng rốt cục cũng rời khỏi địa giới Vân Châu, tiến vào lãnh địa Bá Hạ châu, một trong Cửu Châu. Châu này cũng rộng tới trăm vạn dặm, thế nhưng ở đây có rất nhiều Man Hoang sơn mạch, yêu ma sinh sôi, ngược lại kém xa lối sống an nhàn như ở Vân Châu. Nhưng cũng chính vì có vô tận Man Hoang sơn mạch, nên Bá Hạ châu có rất nhiều tiên duyên, chính là miền đất hứa của mạo hiểm giả.