Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 467: Không Thì Ngươi Tự Giải Quyết Đi (2)



Ba lão già kia liếc nhau một cái, vẻ mặt đều có hơi bất đắc dĩ. Hỏa Vân lĩnh hình như đã trừ đi nội hoạn, không thể nào dùng mưu kế để chiếm đoạt được nữa. Trong tình huống bình thường, bọn họ hẳn là nên trực tiếp từ bỏ sự ngấp nghé đối với đối phương, sau đó song phương cùng nhau âm thầm đấu pháp là được. Dù sao thì nhân mạng cũng rất quý giá, cho dù là tiểu môn tiểu phái liếm máu trên đầu đao như bọn hắn, nếu không phải vạn vạn bất đắc dĩ thì cũng sẽ không cường công sơn môn, liều mạng với người khác!

€ó điều, Cự Giao môn cũng không còn cách nào khác, môn chủ lại càng giống như tên đã trên dây, không phát không được.

"Khó khăn lắm mới có cơ hội đầu nhập vào vị kia, kết quả chuyện đầu tiên mà lại làm không xong, về sau làm sao có thể đặt chân ở đó được?"

Môn chủ Cự Giao môn chợt cảm thấy một mảnh u ám thoáng qua, hắn đột nhiên giơ tay lên, nói: "Giết!"

Âm ầm!

Theo hiệu lệnh này của hắn, Cự Giao dưới chân hản là người đầu tiên xông lên. Những nơi nó đi qua, đại địa thế mà tản ra giống như là mặt nước vậy. Một đầu đại mấng một thân vảy đen, đường kính thân thể gấp bảy tám lần thùng nước đột nhiên chui ra, nhanh chóng du tẩu về phía trước. Hơn nữa sau lưng cự mãng còn có vô số đệ tử Cự Giao môn mặc áo bào đen, cầm trong tay đủ loại pháp khí mạnh mẽ vọt tới giống như thủy triều!

"Không hay, có địch tập kích!"

'Trên Hỏa Vân lĩnh, những đệ tử Hỏa Vân lĩnh vẫn đang bố trí đại trận, khi chợt phát hiện một màn này thì đều giật mình kêu lớn.

"Thiết Lân Đại Mãng?”

Vào lúc này, ở giữa sườn núi, Lý trưởng lão đang tức giận bất bình cũng vô cùng kinh hãi. Hắn nhìn quét qua dưới núi, lập tức nhìn thấy một đầu cự mãng sát khí vô hạn, lăn lộn quay cưồng trong màn đêm kia. Hắn nhanh chóng đoán ra được gì đó: "Là Cự Giao môn tấn công..."

"Sao lại đúng vào lúc này..."

Hứa Thanh Doanh ở bên cạnh cũng kinh hãi nói: "Lý thúc, không phải ngươi nói rằng mình sẽ trấn an hắn trong mấy ngày nay hay sao?"

Lý trưởng lão khẽ quát: "Ta đã lá mặt lá trái với hẳn, chính là vì chờ đợi đến khi đại trận bố trí xong thì sẽ trở mặt với hắn!"

"Có thể là do trong tông môn còn có những cái đỉnh không bị nhổ sạch, để lộ ra tin tức..."

Hứa Thanh Doanh thở ra một hơi thật dài, nghiêm khắc quát: "Không còn biện pháp nào khác, chúng ta phải liều mạng với bọn hắn!"

"Đệ tử Hỏa Vân lĩnh, giết không tha!”

Lúc này bốn phương tám hướng xung quanh Hỏa Vân lĩnh đều có cường địch đánh tới. Những bóng đen đó lay động trong bóng đêm giống như quỷ mị. Hơn nữa trong đám đệ tử Cự Giao môn xông tới đánh lén còn có 7~8 đầu cự mãng màu đen xen lẫn trong đó. Bọn chúng lực lớn vô cùng, hung ác một cách khó hiểu, chỉ cần nhìn thấy đệ tử Hỏa Vân lĩnh là chúng sẽ nhanh chóng bò đến, hoặc nuốt hoặc siết, coi con người giống như là thức ăn vậy.

Thực lực tổng hợp của đệ tử Hỏa Vân lĩnh vốn không bằng Cự Giao môn, cộng thêm việc trở tay không kịp nên đã để cho đệ tử Cự Giao môn xông lên núi. Nếu là trước kia, Hỏa Vân lĩnh tốt xấu gì cũng còn một tòa hộ sơn đại trận, nhưng hiện tại, để bố trí tòa hộ sơn đại trận mới, đại trận cũ đã bị dỡ bỏ. Đại trận mới vẫn còn chưa thể vận chuyển, nên đây chính là thời điểm khả năng phòng ngự của Hỏa Vân lĩnh yếu đuối nhất!

Bởi vậy nên đệ tử Hỏa Vân lĩnh sợ hãi trong lòng, không dám cứng rắn ngăn cản, vừa đánh vừa lui, một đường lùi tới sườn núi.

Hứa Thanh Doanh và Lý trưởng lão nhìn thấy Cự Giao môn khí thế hung hung thì cũng vừa sợ vừa giận, muốn gọi người tới cố thủ. Thế nhưng bốn phương tám hướng đều là địch nhân, cũng không biết có phải Cự Giao môn đã dốc toàn bộ lực lượng rồi hay không, bọn hắn thế mà không biết nên làm gì để ngăn cản. Đang trong lúc bối rối, bỗng nhiên có một đạo phù quang lấp lóe, một đạo truyền âm phù từ trên đỉnh núi bay tới, biến thành hai chữ to trên không trung: Tới đây!

"Hắn muốn làm cái gì?" Lý trưởng lão nhìn thấy hai chữ to này trong lúc cấp thiết thì liền giận dữ gầm nhẹ.

"Đi qua hỏi một chút!"

Hứa Thanh Doanh mặc dù giật mình nhưng vẫn phóng tới động phủ ở sau núi, Lý trưởng lão đành phải đi theo.

Trên dưới Hỏa Vân lĩnh đều rất kính sợ vị thần bí Trận sư kia. Từ sau khi động phủ xây xong, nếu không được Trận sư trẻ tuổi kia triệu kiến, ai cũng không dám tùy tiện tới gần, ngay cả Hứa Thanh Doanh cũng là lần đầu tiên đến động phủ này. Bọn họ bay lượn ra sau núi, liền nhìn thấy địa phương thiết lập động phủ trước đó bị bao phủ bởi một mảnh thanh vụ nhàn nhạt, mười phần thần dị. Bọn hắn thấy thế thì do dự, đáp xuống bên ngoài mảnh thanh vụ kia.

"Người tới là ai2" Bên trong thanh vụ vang lên giọng nói bình tĩnh của Trận sư kia.

"Tiền bối, là Cự Giao môn, cũng không biết bọn hắn lên cơn điên gì mà cứng rắn công kích chúng ta..."

Hứa Thanh Doanh vội vã hồi đáp, ánh mắt chăm chú nhìn sang động phủ kia.

Vị Trận sư trẻ tuổi kia trầm mặc nửa ngày rồi nói: "Ta đang trong lúc quan trọng, đừng cho bọn hắn tới quấy rầy ta!"

Hứa Thanh Doanh nghe thấy thế thì lập tức thất vọng, cắn môi nói: "Ta sẽ cố hết sức!"

Lý trưởng lão thì lại không tốt tính như vậy, mắt thấy sơn môn Hỏa Vân lĩnh sắp sửa bị đánh vỡ, ngươi còn bảo chúng ta bảo hộ ngươi ư?

Lý trưởng lão ngẩn ngơ, chỉ thấy trên không trung của Hỏa Vân lĩnh cũng đang có người đánh tới, bốn phương tám hướng đều là huyết quang. Cự Giao môn thế tới hung hung, quả thực giống như một cơn sóng dữ, đệ tử Hỏa Vân lĩnh căn bản là không ngăn cản nổi. Từ khi Hỏa Vân lĩnh cắm rễ ở đây đến nay, bọn họ chưa từng trải qua tình thế nào nguy hiểm như thế này. Hắn không khỏi

lo lắng nói: "Tình thế nguy cấp, đại trận chưa thành, một đạo trận kỳ này..."

Bên trong thanh vụ, vị kia Trận sư giống như có hơi không nhịn được, nói: "Nếu không thì tự ngươi đi giải quyết đi?"

Bản mặt mo của Lý trưởng lão lập tức đỏ bừng, rất hối hận vì bản thân đã nhiều lời.