Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 471: Múa Rìu Qua Mắt Thợ (2)



Thế nhưng hắn không thể điều khiển đại trận, chỉ có thể ra hiệu cho Hứa 'Thanh Doanh đang cầm trận đồ trong tay xuất thủ.

"Ngự tiền bối, là ngươi tấn công Hỏa Vân ta lĩnh trước, vậy đừng trách chúng. †a vô tình!"

Hứa Thanh Doanh cũng quát lạnh một tiếng, cúi đầu nhìn xuống trận đồ, nghiên cứu xem nên thôi động đại trận biến hóa như thế nào.

Trận đồ Phương Nguyên đưa cho khác với trận đồ bình thường, biến hóa quá nhiều, dễ dàng phát động, nhưng muốn thay đổi trận pháp lại rất khó.

"Mau... Hai vị tiền bối, mau..."

Trong lúc đó, tên môn chủ Cự Giao môn cũng tỏ ra hơi kinh hãi, giọng nói như đang cầu khẩn nhìn về phía hai vị lão giả choàng đấu bồng màu đen kia.

"Ha ha, không cần phải lo lắng, có hai người chúng ta ở đây, chỉ là tiểu trận, tính là cái gì chứ?”

Hai vị lão giả choàng đấu bồng màu đen kia cũng bị vây bên trong trận, nhưng bọn hắn cũng không hề lo lắng, chỉ hờ hững nói ra một câu.

"Đúng đúng đúng, mời hai vị đến vốn chính là để đề phòng Hỏa Vân lĩnh động tay chân trên trận pháp..."

Môn chủ Cự Giao môn Ngự Thần Long liên tục gật đầu, trên mặt lộ ra một vẻ mong chờ.

"Tất cả đều là vì tiểu chủ tử mà ra sức thôi!"

Một vị lão giả trong đó cởi mũ choàng đầu ra, đó là một lão đầu tóc bạc trắng, trên căm mọc một bộ màu đen. Hắn tỏ ra không quan tâm cười một tiếng, ánh mắt lạnh lùng đảo qua chung quanh, đưa tay bấm đốt ngón tay mấy lần, có vẻ đã tính toán ra, bất chợt từ trong tay áo của hắn bay ra một đạo trận kỳ màu tím đánh

thẳng về một chỗ trên trận pháp, đồng thời miệng khế quát một tiếng: "Mởi"

Toàn bộ đệ tử trên dưới Cự Giao môn, thậm chí là bọn người Hứa Thanh Doanh cùng Lý trưởng lão ở phía trên, tất cả đều giật mình.

Lão đầu tử này vậy mà cũng là một vị Trận sư hay sao? "Đùng!"

Trong khi trong ánh mắt bọn hắn vẫn còn hiện lên vẻ kinh hoàng, thì trận kỳ đã cắm vào một chỗ trên trận pháp...

... Sau đó, đại trận không nhúc nhích tí nào! Lão giả tóc bạc ngẩn người, trên trán chảy ra một giọt mồ hôi lạnh!

'Trông thấy đám người chung quanh đều đang nhìn mình, hắn ho khan một cái, nói: "Trận pháp này cũng có chút cân lượng..."

Nói rồi hắn lại bấm ngón tay tính toán, trong tay áo lại có hai đạo trận kỳ bay. ra ngoài, phân biệt cắm vào những vị trí khác.

... Sau đó, đại trận vẫn không nhúc nhích! Mồ hôi trên trán lão giả tóc bạc túa ra cuồn cuộn, vẻ mặt nghi hoặc: "Hử?" "Hừ, bộ mặt của Thiên Xu môn đã bị ngươi làm mất đi một nửa rồi!"

Vị lão giả khoác đấu bồng đen còn lại thấy vậy thầm tức giận, không nhịn được lạnh lùng quát mắng một câu.

Lão giả tóc bạc thầm chột dạ, vội nói: "Sư huynh, trận này có chút cổ quái, hay là mời ngươi ra tay..."

"Hừ!"

Vị lão giả khoác đấu bồng đen còn lại ngạo mạn khế gật đầu, cũng cởi mũ choàng đầu xuống, lại là một vị lão giả râu bạc mà tóc đen. Sau đó thân hình hắn đột nhiên chuyển động, đi tới mấy vị trí, sau đó tay áo hất lên, từ trong tay áo bỗng nhiên bay ra mười bộ người giấy linh động phiêu hốt tựa như có linh tính vậy. Mười bộ người giấy phóng ra chung quanh đại trận.

"A, đây là công phu sở trường của sư huynh, vẽ giấy làm người, thăm dò huyền cơ!"

Lão giả tóc bạc kia cũng biết vừa rồi mình bị mất mặt, cố ý ở bên cạnh đám người Cự Giao môn cười lạnh nói: "Tạo nghệ trận thuật của sư huynh ta cho dù không tính là đệ nhất Ô Trì quốc thì cũng ít có địch thủ, người khác thi triển trận pháp trước ở mặt hắn, đó chính là múa rìu qua mắt thợ..."

"Đúng đúng đúng..." Chúng đệ tử Cự Giao môn liên tục gật đầu.

Cũng chính vào lúc này, mười mấy bộ người giấy kia đã bay trở về, song có bộ thì bị chém thành hai nửa, có bộ thì cháy rụi nửa bên, cũng có một vài bộ còn hoàn chỉnh không bị gì. Lão giả tóc đen đảo mắt qua, một tay tại ngực một tay vỗ túi càn khôn bên hông, lại có 32 quẻ trúc màu tím khắc kim văn bay ra, không ngừng biến hóa trước người hắn, từ sắp xếp rắc rối phức tạp lúc ban đầu, dần dần trở nên ngay ngắn có trật tự.

Sau khi tính toán hồi lâu, sắc mặt lão giả tóc đen cũng dần dần giãn ra, thấp giọng cười một tiếng, phất tay áo hô lên: "Đi!"

Xoạt xoạt xoạt xoạt...

32 quẻ trúc kia như có được sinh mệnh, lập tức bay nhanh về các hướng khác. nhau.

Tựa như những mũi tên trúc, chính xác cắm lên những vị trí bất đồng chung quanh trận pháp.

Toàn bộ Cự Giao môn cùng vị lão giả tóc bạc kia đều tỏ ra hồi hộp, kích động nhìn ra chung quanh.

Sau đó lẳng lặng đợi một hồi ... Đại trận vẫn không nhúc nhích! Trên trán lão giả tóc đen cũng túa ra một tầng mồ hôi lạnh: "Hử?"

Lão giả tóc bạc ở bên cạnh cười khổ: "Sư huynh, một nửa bộ mặt còn lại của 'Thiên Xu môn cũng bị ngươi vứt sạch rồi!"

'Tão giả tóc đen trừng mắt liếc hắn một cái.

Đám người Cự Giao môn đang bị nhốt chỉ cảm thấy chung quanh đều có áp lực cuồng bạo mà nặng nề nghiền ép qua, trong nháy mắt bọn hắn đều tỏ ra kinh hãi.

"Còn xử lý cái rắm, mau cầu cứu tiểu chủ tử đi..."

Hai lão giả kia rốt cục không còn giữ được vẻ thong dong trước đây nữa, hét toáng lên một tiếng, cuống quít tế lên một đạo linh phù.

Một đạo tử quang chợt lóe lên, chớp mắt đã biến mất trong bầu trời đêm.