"Chỉ vì một câu nói kia của ngươi, ngươi chắc chắn phải chết!"
Chợt nghe thấy lời nói mang theo ý khiêu khích nhàn nhạt vang lên từ sau núi, vị Dạ hộ pháp mặc áo choàng đen kia liền biến sắc.
Lông mày của hắn vặn lại thành một đoàn, thậm chí sát khí trên người hắn cũng nồng đậm thêm m: ng chỉ trong nháy mắt. Sau đó thân hình hắn chớp động, lướt ra sau núi, ánh mắt quét qua, nhanh chóng tập trung vào động phủ bị một mảnh thanh vụ bao phủ kia. Trong ánh mắt hắn ngầm sinh sát cơ, chỉ thấy hắn nhảy lên một cái, trường thương trong lòng bàn tay ngưng tụ ra tầng tầng sát khí giống như thủy triều, hung hăng đập vào mảnh thanh vụ kia!
Giống như hắn đang muốn sinh sinh nện nát nhừ cả động phủ và người trong động phủ kia!
"Bá...
Tựa hồ cảm ứng được sát khí truyền tới từ bên ngoài động phủ, Quan Ngạo lập tức mở mắt.
Lúc này hắn đã kết thúc quá trình hấp thụ hỏa mạch địa khí, có điều ánh lửa trên người hắn vẫn còn cường hoành bức người. Đây là thời điểm hắn cần vận chuyển pháp lực, chuyển hóa hỏa lực này thành một thân tu vi của mình. Thế nhưng hắn lại có hơi không kiềm chế được, đôi mắt giống như bị hỏa ý thiêu đốt của hắn bốc lên sự hung ác, hắn chợt gầm nhẹ một tiếng giống như dã thú: "Phương tiểu ca, ta... ta muốn giết người!"
"Đi đi!"
Phương Nguyên mặt không biểu tình, nhàn nhạt mở miệng: "Đúng lúc có người muốn chết!"
"Xoạt" Quan Ngạo nghe thấy thế thì đại hỉ, ánh lửa trên người hắn chợt lóe lên.
Thanh trát đao giống như cự nhận được hắn gác bên tường cách đó không xa chủ động bay vào tay hắn.
Oanh!
Trong khoảnh khắc đao đã vào tay, Quan Ngạo lập tức phi thân, đánh vỡ động phủ bay ra ngoài.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Trong khi đó vào lúc này, vị nam tử mặc áo choàng áo đen kia đang vung vẩy trường thương, một mảnh gợn sóng có thể thấy được bằng mắt trần sắp sửa đánh vào mảnh thanh vụ kia. Nhưng chỉ nghe một tiếng ầm ầm vang lên, thanh vụ bỗng nhiên tản ra, một tên nam tử cao lớn toàn thân trên dưới sôi trào hỏa diễm kinh người đột ngột vọt ra, cự đao trong tay hắn hung hăng trảm lên trường thương kial
"Bành..." Đao thương va chạm vào nhau, âm vang chấn động cả ngọn núi.
Quan Ngạo toàn thân bốc cháy bị cự lực trên thương này đánh bay ra ngoài, cả người đập vào vách núi ở sau lưng.
Vách núi kia bị cú va chạm này của hắn làm cho nứt ra vô số khe hở giống như là mạng nhện vậy.
"A???"
Sau một kích như thế, vị nam tử đang khoác trên mình chiếc áo choàng đen kia cũng có hơi giật mình. Hắn có thể cảm nhận được, lực đạo của một đao kia vô cùng kinh người, ngay cả một thương súc lực của hắn cũng bị nó ngăn lại, đây đúng là một đao mười phần bất phàm!
Hắn còn có thể cảm nhận được, tên to con cả người sôi trào hỏa diễm kia, hình như còn không phải là tu sĩ Trúc Cơ...
Thế nhưng trên đời này làm gì có tên tu sĩ Luyện Khí cảnh nào có thể đón đỡ một thương của mình được?
"Rống..."
Ý niệm này còn chưa hiện lên trong đầu hắn, hắn lại bỗng nhiên cảm thấy run lên.
Tên đại hán vừa mới bị hắn đánh bay kia lại một lần nữa gầm gừ lao đến. Một thương kia của mình, thế mà không đánh chết được hắn ư?
Nam tử áo choàng đen cảm thấy giận dữ, hai tay chấn động, lại là một thương quét ngang ra.
OanhI
Một thương này lại đánh bay tên đại hán tử kia ra ngoài, thế nhưng lần này, hẳn chỉ lui lại hơn mười trượng!
Sau mười trượng, hắn miễn cưỡng cố trụ lại được, ánh lửa trên người cũng vì vậy mà thu liễm đi mấy phần.
Phảng phất như mượn nhờ một thương này của đối phương, hắn đã miễn cưỡng nhồi nhét được hỏa ý kinh người kia vào trong cơ thể.
"Muốn chết!"
Ánh mắt của tên nam tử áo choàng đen bỗng nhiên trở nên âm lãnh. Hắn nhìn ra được, tên to con này vậy mà lại muốn mượn nhờ lực lượng của mình để tu luyện. Điều này khiến hắn lập tức trở nên lãnh khốc, dù sao hắn cũng là người có tu vi Trúc Cơ tầng bốn, hơn nữa còn xuất thân từ sa trường, vì vậy hắn rất tự tin vào một thân võ pháp của mình. Nhưng vào lúc này, hắn thế mà lại bị một tên to con nửa bước Trúc Cơ đón đỡ hai thương, việc này đã khiến cho hẳn nổi giận trong lòng!
"Sưu!"
'Tên to con kia lại một lần nữa lao đến, từ trên cao chém xuống một đao.
Đến lúc này, tên nam tử mặc áo choàng đen mới chợt phát hiện ra, vóc dáng của mình vốn đã rất cao to, nhưng người trước mắt này thế mà lại còn cao lớn hơn cả mình. Khi hắn tới gần, mình thế mà lại cảm thấy áp bách, chuyện này thật sự rất hiếm khi xảy ra với hắn...
"Cút ngay cho tal”
Hắn đột nhiên quát lên một tiếng như sấm động mùa xuân, trường thương như rồng, quấy nát hư không, hung hăng giết về phía trước.
Đao thương lại một lần nữa va chạm vào nhau!
Ngoài dự liệu, lần này tên to con kia thế mà lại không lui lại, vẫn cứng rắn đứng yên tại chỗ.
Trong khi tên nam tử mặc áo choàng đen lại cảm thấy hai tay tê rần, chậm rãi lui về phía sau một bước.
"Ngươi... Ngươi là thứ quái vật gì vậy?”
Ánh mắt tên nam tử mặc áo choàng đen có hơi thay đổi, hắn nhìn qua tên to con kia mà giống như gặp quỷ vậy.
"Hắc hắc..."
To con kia hé miệng cười cười, phảng phất như lần này không bị đẩy lui làm cho hắn có hơi đắc ý.
Ánh lửa quấn quanh người hắn được thu vào trong cơ thể hắn càng lúc càng nhiều, chỉ còn lưu lại khoảng hơn ba thước ở bên ngoài.
Khoảng không xung quanh đột nhiên có hơi nước ngưng kết, sau đó nhiệt độ chợt hạ xuống khiến cho hơi nước biến thành băng châm.
Dưới sự thôi động bởi pháp lực của hắn, băng châm lóe lên trong không trung, sau đó bay về phía các đại huyệt trên người tên to con kia.
Đối mặt với nguy cơ nhỏ bé này, tên to con kia hình như hoàn toàn không phát giác ra...
Thế nhưng lại có một người khác phát giác ra!