Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 476: Tiểu Hoàng Tử Ô Trì Quốc (1)



"Lý trưởng lão, ngươi... Chẳng phải ngươi nói rằng Trận sư đều rất yếu ớt hay sao?"

Trận đại chiến trên Hỏa Vân lĩnh đã kết thúc một cách lãng nhách như thế. Dạ hộ pháp hung uy ngập trời bị trường thương của mình đính trên vách đá, xương cốt toàn thân vỡ vụn, đạo cơ sụp đổ, mặc dù chưa chết nhưng cũng chỉ còn dư lại một hơi. Trên dưới Cự Giao môn thấy thế thì đều theo bản năng ngừng tay, ngơ ngác nhìn về phía trước. Đệ tử Hỏa Vân lĩnh thì lại càng bất ngờ hơn, bọn họ ngơ ngác nhìn ra sau núi, phảng phất như vẫn còn đang choáng váng. Hứa Thanh Doanh mặc dù trọng thương nhưng vẫn không thể bỏ xuống nghỉ hoặc trong lòng, nên nàng gần như có hơi mê man hỏi Lý trưởng lão một câu như vậy.

Lý trưởng lão nuốt nước miếng một cái, kinh ngạc nói: "Ta... sao ta lại nói như thế nhỉ?"

"Phần phật..."

Trong khi đó, Phương Nguyên thì lại không hề nhàn rỗi. Dạ hộ pháp bị một thương đính trên vách đá, đầu long ảnh quấn lấy Quan Ngạo cũng nảy sinh cảm ứng, đột ngột tránh thoát khỏi Quan Ngạo, muốn bay về thanh thiết thương bên kia. Phương Nguyên khẽ động thân hình, áp sát Quan Ngạo, tay bắt thần thông, đưa tay kéo lấy đuôi rồng, phong ấn nó vào trong thanh đại đao của Quan Ngạo.

Long ảnh kia là chiến hồn, vốn không có dễ phong ấn như vậy. Thế nhưng chủ nhân của nó bị thương nặng, tính mệnh như đường tơ kế tóc, cho nên nó cũng mất đi lực lượng bổn nguyên. Vì vậy nó không tránh thoát được, bị Phương Nguyên cứng rắn phong ấn vào trong đại đao trong tay Quan Ngạo, sau đó biến thành một đạo long ảnh nhàn nhạt!

"Phi"

Quan Ngạo hung hăng cắn lên thanh đao một cái để hả cơn giận còn sót lại trong lòng.

Bây giờ hắn đã Trúc Cơ thành công, thần lực lại một lần nữa phóng đại, đã đạt đến một trình độ khó lòng dùng lẽ thường để cân nhắc được. Thế nhưng khi đối phó với thần thông phép thuật, hắn vẫn có một loại cảm giác dư lực mà không phát ra được. TỶ như đầu chiến hồn này, vô hình vô chất, chẳng qua chỉ là một loại lực lượng, thế nhưng hắn lại không có cách gì để đối phó nó. Đương nhiên, chiến hồn này cũng không tổn thương được hản trong một khoảng thời gian ngắn, hai người dây dưa tiêu hao lẫn nhau chắc đến sáng mai cũng được.

Phương Nguyên thoáng đánh giá Quan Ngạo từ trên xuống dưới một chút, sau đó hài lòng vỗ vỗ bờ vai của hẳn.

Quan Ngạo thật đúng là một tên quái thai không làm cho người ta thất vọng!

Trước đó hắn phát hiện ra rằng Quan Ngạo đã hấp thụ quá nhiều địa mạch hỏa khí, nhất định phải tìm biện pháp để hắn Trúc Cơ. Nhưng sau một hồi suy nghĩ, hắn đã nghĩ ra được một biện pháp mới rất hay, đó chính là để cho Quan Ngạo đi ác chiến một trận, thông qua trận đại chiến đó để luyện hóa những luồng địa mạch hỏa khí dày đặc đến mức đáng sợ kia, cũng tiện thể đánh bay những địa mạch hỏa khí mà hẳn không hấp thu nổi ra ngoài...

Phương Nguyên vốn định tự mình ra tay, chỉ là có người tự đưa thân tới cửa, vậy thì cứ thế mà triển thôi!

Thật ra Phương Nguyên cũng chỉ dự định để cho Quan Ngạo và vị Dạ hộ pháp. kia giao thủ vài hiệp, mượn lực lượng của đối phương để áp chế hỏa khí, giúp Quan Ngạo nhanh chóng kết thành đạo cơ. Thế nhưng ai mà ngờ được, thần lực của Quan Ngạo lại cường đại hơn những gì hắn dự kiến. Vừa rồi trong tình huống vị Dạ hộ pháp kia không thi triển thần thông, Quan Ngạo ỷ vào đại đao trong tay, thế mà có thể miễn cưỡng kháng trụ đối phương, thậm chí còn hơi chiếm thượng phong!

€ó thể nói, một chưởng khắc địch cuối cùng của Phương Nguyên cũng có một phần là do hắn dùng khoẻ ứng mệt, cũng như nhìn thấu được sơ hở của đối phương. Nhưng quan trọng hơn hết chính là vị Dạ hộ pháp kia thực sự đã bị Quan Ngạo làm cho tức nổ não, cho nên hắn đã không quá đề phòng Phương Nguyên...

Mới đi được vài bước, Phương Nguyên liền nhìn thấy Hứa Thanh Doanh và Lý trưởng lão sắc mặt tái nhợt giống như tờ giấy trắng bước đến.

Hai người kia đều bị thương không nhẹ, nếu đổi thành người bình thường thì đã sớm chết từ tám hoành rồi. Có điều sinh mệnh lực của tu sĩ Trúc Cơ vốn rất cường hãn, vết thương này đối với bọn họ cũng chỉ có thể được coi là trọng thương mà thôi, chứ tính mạng thì không đáng ngại. Nếu như cẩn thận điều dưỡng, sau này khôi phục hoàn toàn là một chuyện không thành vấn đề.

Chỉ là đối với hai người kia, áp lực về tâm lý của bọn họ rõ ràng trầm trọng hơn thương thế trên nhục thân nhiều.

Một chưởng vừa rồi của Phương Nguyên đột ngột xuất hiện, đột ngột biến mất, nhưng lại khiến cho bọn hắn khó lòng xem nhẹ được.

Vừa nghĩ tới việc trước đó bọn hắn còn mưu tính chế trụ Phương Nguyên, bọn họ đều không khỏi hoảng hốt.

Hứa Thanh Doanh đột nhiên cảm thấy hơi ủy khuất, dâng lên mấy phần tính tình, ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên, nói: "Ta vừa rồi không khai ngươi ra, chính là vì trên người ta có cấm chế của ngươi, ta lo lắng cho mạng nhỏ của mình nên mới không dám nói!"

Phương Nguyên nhìn nàng một cái, cười nói: "Cấm chế kia vốn là giả, lúc ấy chỉ là giúp ngươi chữa thương mà thôi!"

Hứa Thanh Doanh lập tức ngẩn ngơ, biểu lộ bỗng trở nên vô cùng phức tạp.

Nàng cũng có hơi phát giác ra, lúc ấy một đạo pháp lực của Phương Nguyên tiến vào trong cơ thể nàng, thương thế của nàng lập tức tốt lên rất nhiều. Sau đó đạo pháp lực kia biến thành vô hình, với tu vi của nàng thế mà hoàn toàn không phát hiện ra đạo pháp lực kia đã đi về đâu. Có điều ấn tượng ban đầu của nàng vẫn giữ vai trò chủ đạo, nàng luôn cảm thấy đó là bởi vì pháp lực của đối phương quá mức quỷ dị, đã tiềm nhập vào trong cơ thể mình, làm cho mình không phát giác ra được, cho nên không cách nào khu trục mà thôi!