"Vốn đã tha cho ngươi một mạng, tự ngươi lại muốn tìm chết!"
Trên bầu trời đêm phía xa, một tiếng quát chói tai vang lên, bóng dáng thái giám Triệu Nô Nhi lao tới như điện xẹt, tốc độ vô cùng nhanh.
Lúc này hắn ta không buộc tóc lên, để xõa bung, mặc áo dài màu đỏ diêm dúa, trông hệt một kẻ điên.
Rõ ràng trong lúc tu luyện hắn ta đã nhận được tin tức, lập tức bỏ mặc mọi việc đuổi theo đến đây.
Nỗi tức giận hiện trên mặt Triệu Nô Nhi không hề là giả, hắn ta đã hậ truyền Âm Sơn Tông" đến tận xương tủy.
Sau khi quan sát một thời gian, vốn tưởng rằng trận sư kia đã biết sợ, không dám tác quái thêm nữa, lại không ngờ rằng khó khăn lắm mới chờ được đến đêm trăng rằm để tu luyện, hắn lại đột nhiên giở trò, âm thầm dẫn theo tiểu hoàng tử trốn ra ngoài, hại mình kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Lỡ đâu trong lúc mình đang canh chừng mà tiểu hoàng tử chạy ra ngoài, để Lữ Phi biết được sẽ trừng phạt mình thế nào đây?
Nghĩ đến hậu quả sau đó, Triệu Nô Nhi không khỏi lạnh dọc sống lưng!
Mọi nợ nần hắn ta đều tính lên đầu Phương Nguyên, hạ quyết tâm phải giết bằng được hắn!
Dù sao Lữ Phi cũng đã nói mình không cần phải kiêng nể thân phận chân truyền Âm Sơn Tông gì cả, nên giết thì cứ giết.
Cũng may hắn ta phản ứng nhanh, không để trận sư dẫn theo tiểu hoàng tử chạy thoát. Hắn ta vừa mới đuổi đến đây đã nhìn thấy trận sư đang chạy trốn ở đằng xa, vội vàng thi triển pháp lực, tăng tốc độ đuổi theo. Sau đó Triệu Nô Nhi từ xa đã thấy trận sư kia có vẻ đang sợ hãi, cũng biết mình trốn không thoát, nên chui vào một khe núi ở phía dưới, bày ra đại trận...
"Giao tiểu hoàng tử ra đây!"
Âm thị Triệu Nô Nhi lao đến không trung trên khe núi kia, thét một tiếng chói tai, năm ngón tay chụm lại, chộp xuống dưới.
Lần này hắn ta dốc toàn lực, trên đầu năm ngón tay đều có khí đen chui ra, hóa thành năm đầu quỷ khổng lồ, chia ra năm phía bao vây lấy khe núi, rồi cắn xé vào giữa. Tất cả cây cối đá núi mà chúng đi qua đều bị năm đầu quỷ này ăn mòn đến nát rữa.
"Đảo lộn ngũ hành, Càn Khôn nghịch chuyển, tật!"
Đối đầu với thần thông yêu tà bán bộ Kim Đan của Triệu Nô Nhi, Phương Nguyên đương nhiên cũng không dám nghênh đón trực diện. Nhưng hắn không hề sợ hãi, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhanh chóng hoàn thành việc bố trí đại trận vào những nơi còn sót lại của khe núi. Mắt thấy lũ đầu quỷ kia từ trên trời lao xuống, hắn quát to một tiếng, phi người về phía trước, vung tay lên cắm mạnh trận kỳ cuối cùng vào chỗ vách đá.
Uỳnh!
Trong chớp mắt đó, bầu trời trên khe núi vang lên một tiếng động lớn, rồi xuất hiện một hình vòng cung màu xanh nhạt, từ dưới khe núi bắn lên giữa không trung. Năm đầu quỷ khổng lồ vọt tới nơi lập tức bị hình vòng cung trực tiếp bắn ngược trở về không trung.
"Chết đến nơi rồi còn muốn phản kháng?"
Âm thị Triệu Nô Nhi nhìn đại trận màu xanh lam bên dưới, cười lạnh nói: "Để ta xem xem đại trận rách nát này của ngươi có thể chống đỡ được đến khi nào."
Trong tiếng hét vang, hắn ta bỗng kéo áo dài đỏ trên người mình ra, sau đó phất lên không trung. Chiếc áo dài màu đỏ đón gió lập tức phồng to ra, bao trùm toàn bộ khe núi này. Triệu Nô Nhi kéo một góc áo dài đỏ, dùng sức phẩy một cái, chiếc áo xoay tròn tạo thành hình dạng phễu, phần dưới nhọn hoắt. Nó xoay tròn với tốc độ rất nhanh, rồi chui xuống đại trận phía dưới.
Triệu Nô Nhi thì núp trong chiếc áo dài đỏ, muốn mượn sức càn quét của nó để phá vỡ đại trận, xông vào bên trong!
Hắn ta hiển nhiên cũng không phải hạng người vô trị, biết đại trận này dễ thủ khó phá, nếu chỉ dựa vào tu vi của mình mà cưỡng ép phá trận, dù có gắng hết sức cũng chưa chắc đã có kết quả. Bởi vậy hắn ta đã dùng cách khác, huyễn hóa huyền công, tập trung tấn công vào một điểm, mượn cơ hội đó để xông vào trong...
Dù sao trong sự hiểu biết của Triệu Nô Nhị, trận sư chỉ là con rùa núp trong mai mà thôi.
Phá vỡ cái mai đó, thì người bên trong có thể tùy mình xử lý! "Hả?"
Phương Nguyên ở bên trong đại trận cũng lấy làm kinh hãi, hai tay nhanh chóng chập lại, bố trí thêm mấy trận kỳ nữa.
Uỳnh uỳnh...
Dưới hình vòng cung màu xanh lam, bên trong khe núi, hai ngọn lửa đỏ nhanh chóng bốc lên, tấn công thẳng về phía Triệu Nô Nhi!
Rầm rầm rầm!
Sau khi rơi xuống hơn mười trượng, thần tướng lập tức bị tan rã, Phương Nguyên cũng bị ngã xuống sát biên giới của đại trận.
Với tu vi hiện giờ của hắn, mặc dù đã thi triển hai đại truyền thừa của Thanh Dương Tông, nhưng vẫn không thể chống đỡ được phi kiếm của Triệu Nô Nhi quá mấy hơi thở.
Chênh lệch tu vi giữa họ quả nhiên là rất lớn.