Tiểu hoàng tử vui ra mặt, tiến lên một bước, gắng sức đẩy cửa chính màu đen đang đóng chặt, chặn lối vào hoàng lăng ra. Sau một tiếng "ken két" trầm đục vang lên, cửa chính chậm rãi mở ra. Bởi vì mọi cấm chế đều đã biến mất, cho nên cánh cửa chính mới dễ dàng bị đẩy ra như vậy, nếu không thì sợ rằng ngay cả Phương Nguyên cũng còn phải tốn khá nhiều sức lực, chứ đừng nói đến chút tu vi ít ỏi của tiểu hoàng tử.
Cửa chính mở ra, liền để lộ ra đại điện đang chìm trong bóng tối, người.
Trên xà nhà màu đen ở chính giữa đại điện có treo một tấm gương đồng màu vàng, theo ánh sáng từ ngoài cửa chiếu vào, trên gương đồng lập tức phản chiếu ra ánh sáng lấp lánh, giống hệt như mặt trời mọc. Ánh sáng từ mặt gương đồng †ỏa ra chiếu thẳng vào ngực người đối diện, khiến người ta cảm nhận được sự xúc động trước nay chưa từng có.
"Đó là..."
Ngay cả Quan Ngạo dường như cũng phải ngây người, ngẩng đầu nhìn về phía tấm gương đồng.
Chỉ liếc nhìn tấm gương này, ngay cả người không có con mắt tinh tường cũng phát hiện ra được đây là một vật quý giá.
"Đó là Đế Vương Tâm Giám!"
Tiểu hoàng tử cũng tỏ vẻ kích động, thấp giọng nói: "Lúc trước ta không dám nói ra mục đích của chính mình, là vì sợ rằng yêu phi biết được thì mọi công sức sẽ đổ sông đổ vể. Bây giờ thì có thể nói cho các ngươi biết, bảo kính này là vật quý đã lưu truyền mấy ngàn năm ở Ô Trì Quốc ta. Nó được treo ở đây là để mỗi một vị tân hoàng đế đưa lão hoàng đế tiến vào trong hoàng lăng thì đều sẽ được nó nghênh đón ngay chính diện. Tàn linh của lão hoàng đế quá cố sẽ bị tấm gương này chiếu thông suốt, để xem khi còn sống ngài ấy có cần chính tận tâm hay không, có phụ uy danh mấy nghìn năm của hoàng thất Ô Trì Quốc ta hay không..."
"Mà tân hoàng đế lại được tấm gương này giúp bản thân ngộ ra đạo tâm, biết được những việc mình nên làm sau khi đăng cơ!”
Tiểu hoàng tử nói với giọng nặng nè, thở dài một tiếng, lại tiếp tục: "Phụ hoàng ta bị yêu phi mê hoặc tâm hồn, thần hồn điên đảo, bằng không với tu vi Kim Đan trung giai của người, làm sao lại để yêu phi tác loạn trong cung được? Lần này ta vào hoàng lăng, mục đích rất đơn giản, ấy chính là lấy được tấm gương này, mang về cho phụ hoàng soi. Tấm gương này có công hiệu giải cấm chế phá tà ma, bất kể phụ hoàng bị tà pháp gì mê hoặc, chắc chắc đều sẽ tỉnh táo lại. Đến lúc đó, chỉ cần một câu nói của người, yêu phi sẽ bị lôi ra lột da rút gân ngay lập tức!"
Lúc nói những lời này, vẻ mặt tiểu hoàng tử hơi kích động, giống như đã nhìn thấy cảnh tượng mình giành được thắng lợi hoàn toàn vậy.
Đây là lần đầu tiên hai vị trận sư già của Thiên Xu Môn được nghe mục đích cụ thể của tiểu hoàng tử, họ đều vô cùng sửng sốt. Lúc trước họ chỉ biết tiểu hoàng tử muốn mời mình đi làm việc gì thôi, nhưng vì sao lại làm thế, cụ thể là thế nào thì hoàn toàn không biết.
"V. điện hạ, chúng ta bây giờ..."
Hai người hơi do dự, quay sang hỏi tiểu hoàng tử.
Tiểu hoàng tử lại nhìn về phía Phương Nguyên, nói: "Bước cuối cùng này phải nhờ Phương tiên sinh làm giúp ta. Nhờ ngài tháo Đế Vương Tâm Giám này xuống. 'Tấm gương này do tiên hoàng tổ dùng đại pháp lực đặt ở nơi này, nó sẽ không biến mất giống các cấm chế khác ở hoàng lăng. Chỉ có người có trận thuật cao siêu như ngài mới có thể làm được việc đó mà không làm hư hạ đến tấm gương. Làm xong bước này coi như là đại công cáo thành!"
Phương Nguyên gật đầu, chăm chú nhìn vào bảo kính, nói: "Việc này không khó, đơn giản hơn rất nhiều so với cấm chế ở bên ngoài!"
Tiểu hoàng tử mừng rõ, cúi người hành lễ, sau đó lùi về sau mấy bước.
"Phương tiểu tiên sinh, đến bước cuối rồi, hãy để hai già này trợ giúp tiên sinh một tay!"
Hai lão giả Thiên Xu Môn bật cười, hiển nhiên cũng rất nắm chắc. Mấu chốt nhất là cả một đường hai người đều khoanh tay đứng nhìn, nếu không thể hiện một chút thì coi như lần này họ đi một chuyến toi công. Thế là hai người bước. nhanh vào đại điện, tập trung quan sát một chút, sau đó chia nhau sang hai bên, dùng giơ ngón tay lên. Một luồng ánh sáng xanh và một luồng ánh sáng đỏ đồng thời vọt vào sau tấm kính.
"Ù..
Phía sau bảo kính chậm rãi tỏa ra vâng ánh sáng trắng, giao hòa với ánh sáng đỏ và xanh.
"Cẩn thận, cẩn thận thêm chút... Nếu bị hủy mất thì đúng là kiếm củi ba năm thiêu một giờ đấy..."
Tiểu hoàng tử đứng ở phía sau không ngừng nhắc nhở.
Hai trận sư già của Thiên Xu Môn đương nhiên là biết điều đó, vẻ mặt vô cùng căng thẳng, không dám lơ là chút nào.
Dần dần, qua thời gian uống hết một chén trà, vâng ánh sáng trắng vẫn chưa biến mất. Trán hai vị trận sư già đã lấm tấm một lớp mồ hôi lạnh.
Cũng may Phương Nguyên ở ngoài quan sát hồi lâu, sau khi trong lòng đã nắm rõ bèn bước lên một bước, cũng giơ tay lên, bắn một luồng ánh sáng tím ra ngoài.
Vầng ánh sáng trắng đang chập chờn rốt cuộc ổn định lại, rồi dần dần biến
mất.
Mắt thấy Quan Ngạo đứng canh giữ ngoài cửa chính, ba vị trận sư ở bên trong đều đang tập trung tỉnh thần phá giải cấm chế phía sau gương đồng, tiểu hoàng tử đứng ở đăng sau hít sâu một hơi. Nhìn bóng lưng Phương Nguyên, y dường như hơi ngập ngừng, nhưng cuối cùng nét mặt cũng đanh lại như trong lòng đã ra quyết định. Y chậm rãi di chuyển bước chân, đến một lối đi phía bên trái đại điện, sau đó chui vào trong.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, tiểu hoàng tử lại nhanh nhẹn, ba người phá trận dường như không ai phát hiện ra y đã biến mất.