Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 513: Mèo trắng nhận chủ? (2)



"Hửm?"

Phương Nguyên thấy hơi bất ngờ, thân người chợt lóe về phía bên cạnh, giấu hồ lô ra phía sau.

"Meo meol"

Con mèo trắng kia ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên kêu một tiếng đầy sự không hài lòng.

Lão trận sư tóc bạc thấy chợt nở nụ cười: "Phương tiểu tiên sinh, vị này trúng ý cá của ngươi đó, đút nó đi!"

Phương Nguyên liền giật mình, nhìn thoáng qua hồ lô sau lưng chợt hiểu ra.

Lúc trước hồ lô này vẫn luôn cất bên túi càn khôn, nhưng nay không cách nào thu lại vào trong đó được nữa.

Túi càn khôn chỉ có thể chịu được trang bị dưới trọng lượng nhất định của nó mà thôi, lúc trước hồ lô trống không thì có thể chứa trong đó, thế nhưng sau khi rót đầy nước linh tuyền thì trọng lượng của nó đã đạt đến mức độ vô cùng đáng sợ, nếu rót vào thêm một vũng nước nữa e là có thể trực tiếp biến thành một cái hồ nhỏ, dưới tình huống này thì hồ lô của Phương Nguyên cũng chỉ có thể đeo ở sau lưng mà thôi.

Thế nhưng người bên ngoài nhìn vao thì bất quá chỉ là một cái hồ lô tí xíu, bên trong nuôi một con cá, tuy rằng thoạt nhìn khá mới lạ, trái lại cũng không phát

hiện ra thứ gì ghê gớm cả, giống như hai vị lão trận sư này vậy.

Thế nhưng rõ ràng con mèo trắng này lại nhìn ra, nhìn vẻ mặt tham lam của nó không phải là nhìn chòng chọc vào tinh linh trong cái hồ lô đó chứ?

Việc này khiến cho Phương Nguyên hít một ngụm khí lạnh.

Thủy hành tỉnh linh này chính là nhân tốt quan trọng để hắn tu luyện Thủy Tương Lôi Linh , sao có thể cho con mèo trắng này ăn được, thế nhưng quả thực vị này đã giúp đỡ hắn rất nhiều, Phương Nguyên lại có hơi xấu hổ đành bất đắc dĩ ôm quyền, cười khổ nói với nó: "Bạch huynh, vật này có tác dụng rất lớn đối với việc tu hành của ta nên không thể cho huynh được, nếu huynh muốn ăn cá thì ta sẽ quay lại trong hồ bắt mấy con cá béo tốt cho huynh nhé!"

Mèo trắng nhìn Phương Nguyên với vẻ mặt hờ hững, rất hận hắn quá keo kiệt.

"Gào!"

Con thú Toan Nghê ở bên cạnh rống lên một tiếng, vội vã muốn thử.

Vốn dĩ nó có mối thù giết chủ, với cả con mèo trắng trúng ý mấy con cá kia nên vội muốn xông đến cướp lấy.

'Thế nhưng con mèo trắng kia bỗng quay lại cúi đầu kêu một tiếng, liếc mắt nhìn thú Toan Nghê với hàm ý uy hiếp.

Con Toan Nghê bị hù đến nhảy dựng, ngoan ngoãn mà nằm xuống không dám lại giỡn mặt nữa, con mèo trắng lại quay đầu liếc mắt đánh giá hồ lô bên hông Phương Nguyên, bỗng chốc "Vút" một tiếng, nhảy lên vai hắn, ung dung nằm xuống.

"ôm

Phương Nguyên cũng hoảng hốt vươn tay che hồ lô của hắn lại.

Nhưng chỉ thấy con mèo trắng thật sự chỉ ngoan ngoãn nằm sấp trên vai Phương Nguyên, tựa như nơi đó vô cùng thoải mái, cũng chẳng cướp cá.

"Gào!"

Thú Toan Nghê kia có hơi khó hiểu, gầm nhẹ một tiếng với con mèo trắng bằng vẻ đáng thương.

"Meo meol" Mèo trắng bực bội kêu lên một tiếng, dường như bảo Toan Nghê câm mồm.

Sau đó móng vuốt mèo trắng khế võ vai Phương Nguyên, cái đuôi thật dài thong thả chỉ về phía trước.

"Huynh muốn theo ta ra ngoài hả?” Phương Nguyên cảm thấy bất ngờ, hơi kinh ngạc hỏi.

Mèo trắng lười để ý đến, nó nghĩ răng chẳng lẽ biểu hiện của nó vẫn chưa rõ ràng hay sao?

"Phương tiểu tiên sinh, thần thú bậc này thần kỳ như vậy lại muốn đi theo ngươi, thật sự là chuyện đáng kinh ngạc đó!"

Lão trận sư tóc đen cũng nhìn ra ý của con mèo trắng, lại không cho rằng nó chỉ thật sự xem trọng con cá kia, nghĩ đến thần vật bậc này muốn ăn bất cứ loại cá nào mà không có, há lại sẽ bị một con cá chép xanh trong hồ lô này hấp dẫn, nay nhìn dáng vẻ của con mèo trắng hiển nhiên nhận Phương Nguyên làm chủ là việc chính, trông vẻ nó muốn cùng Phương Nguyên rời khỏi nơi này, ông ta nhất thời không ngừng hâm mộ, thở dài đầy chua xót.

"Nó nhận chủ ư?"

Phương Nguyên thấy dường như con mèo trắng lười biếng năm úp trên vai hắn mà ngủ gà ngủ gậy, nhưng đôi mắt nhỏ lim dim lại luôn liếc mắt nhìn về phía hồ lô bên hông Phương Nguyên, nói với vẻ nghỉ ngờ: "Thoạt nhìn thì nó vẫn muốn

ăn cá của ta đó!"

Tuy rằng trong lòng hắn hơi lo lắng, nhưng nhìn con mèo trắng đã sắp ngủ cũng không dám nói ra.

Dù sao từ đầu đến cuối mèo trắng giúp Phương Nguyên không ít, nó muốn đi theo hắn thì cũng không nên tránh xa nó trăm dặm như vậy chứ?

"Vậy... Thì đi ra ngoài trước vậy!" Phương Nguyên cẩn thận che hồ lô lại, thở dài nhìn về phía bên ngoài tổ điện.

"Phương tiểu tiên sinh à, rời khỏi ngọn núi này không biết ngươi có dự định gì không nhỉ?"

Sau khi do dự một hồi lâu, vị lão trận sư tóc đen vui vẻ hỏi Phương Nguyên. "Ra ngoài trước đã rồi nói sau!" Phương Nguyên chẳng ừ hử gì cả, khẽ lắc đầu.

Hai vị lão trận sư liếc nhìn nhau, trong lòng đều thầm nghĩ làm cách nào để lừa Phương Nguyên lên núi.

Trên thực tế mục đích chuyến đi theo tiểu hoàng tử đến đây lúc này của hai người cũng đã thay đổi.

Trước đây chỉ là do muốn kiếm mấy nghìn tỉnh linh từ tiểu hoàng tử, nhưng sau lại là vì muốn tiếp cận Phương Nguyên một chút.

Dù sao vị trận sư này tuổi không lớn, trình độ trận pháp cũng không đơn giản, nay lại càng có thêm mèo trắng thần vật bậc này đi theo, bản lĩnh chỉ sợ phải mạnh hơn cả đại trận sư nhất văn, nếu có thể mời hắn quay về Thiên Xu Môn làm trưởng lão cung phụng, được Phương Nguyên giúp đỡ thì Thiên Xu Môn không tiếng tăm có thể xưng bá ở Ô Trì Quốc thậm chí là có một chỗ đứng trong các đại môn phái trận pháp ở Bá Hạ Châu.

Quan trọng nhất là hai người bọn họ cảm thấy Phương Nguyên vẫn tương đối dễ nói chuyện.

Nếu muốn dụ hắn quay về Thiên Xu Môn nhận chức trưởng lão hản không khó.