Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 515: Không giúp cũng không cướp! (2)



Nếu như trước kia trong tiên môn Phương Nguyên rất dễ để tìm được ba vị trưởng bối hỗ trợ.

"Bất luận thế nào thì rời khỏi trước đã nói tính sau vậy!"

Trong lòng Phương Nguyên thầm suy nghĩ: "Cho dù coi như sự việc khó hơn nữa chắc chắn sẽ có cách giải quyết!"

Từ trong hang đá kia đi ra, Phương Nguyên nói với Quan Ngạo một tiếng muốn rời đi, con meo trắng đang được hai vị lão trận sư kia nịnh nót thấy Phương Nguyên bước ra liền rất tự nhiên mà nhảy lên trên vai Phương Nguyên, ra vẻ lơ đãng liếc hồ lô kia một cái, sau đó nó cảm thấy vừa lòng thỏa ý mà nằm xuống, con Toan Nghê từ phía xa lập tức một bụng oán hận.

Hai vị lão trận sư kia cũng rất cạn lời, vị tiên mèo này vẫn đi theo Phương Nguyên là sao?

Lại không ai biết Phương Nguyên cũng rất khó hiểu, nghĩ rằng con mèo trẳng nay vẫn muốn đi theo hắn thật sao?

Nếu đổi thành người khác đại khái sẽ phải nghĩ làm sao để thu phục con mèo trắng này, nhưng Phương Nguyên lại chưa từng nghĩ tới.

Không nói đến đủ thứ thần kỳ của con mèo trắng màu cho hắn biết rằng nó tuyệt đối không đơn giản, mà vấn đề càng quan trọng hơn là... Ai có thể thu phục được một con mèo lợi hại như vậy chứ?

"Hai vị lão tiền bối, ta chuẩn bị rời khỏi Ô Trì Quốc rồi, xin từ biệt tại đây, ngày khác có duyên gặp lại!"

Phương Nguyên ôm quyền nói với hai vị lão trận sư kia xong liền bước lên ngân toa.

Hai vị lão trận sư kia rất tiếc hận thế nhưng thật sự không nói ra việc có thể giữ chân Phương Nguyên lại, đành phải bất đắc dĩ vẫy tay.

Nhưng cũng ngay lúc Phương Nguyên vừa mới bước lên ngân toa chuẩn bị phóng lên cao, con mèo trắng trên vi hắn đột nhiên "Meo!" một tiếng đứng thẳng người dậy, hai cái tai nhọn dựng thẳng lên, sau đó cái đuôi thật dài vụt qua khua vào đầu Phương Nguyên.

"Sao vậy?"

Phương Nguyên hơi hoảng hốt khẽ hỏi.

"Meo meo!"

Con mèo trắng kêu lên một tiếng, cái đuôi như con rắn chậm rãi chỉ về phía bầu trời bao la.

"Vút vút vút!"

Qua thời gian một hơi thở, trong vùng trời kia bỗng chốc có một đám mây bay đến.

Bên trong chính là rất nhiều tu sĩ mặc áo đen, một luồng khí cơ hùng dũng hiển nhiên tu vi cực cao, bọn họ điều khiển pháp khí bay vút như điện, bay thẳng

qua vùng trời, vụt qua trong nháy mắt.

Nếu như vừa rồi Phương Nguyên điều khiên ngân toa bay lên vậy sẽ trực tiếp chặn đầu bọn họ rồi.

"Xem cách ăn mặc của những người đó hình như là hoàng thất Ô Trì Quốc?" Hai vị lão trận sư cũng hơi lấy làm kinh hãi, thấp giọng nói.

Phương Nguyên nhíu mày, hiển nhiên không thể bay vọt ra ngoài vào lúc này được rồi.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Không nói đến việc hắn vừa mới lấy không ít bảo bối từ trong tổ điện của Ô Trì Quốc ra, vẻn vẹn việc do lúc trước Phương Nguyên chém Dạ hộ pháp, lại luyện chết tươi âm thị Triệu Nô Nhi bán bộ kim đan, cũng đã kết thành đại thù với hoàng tộc nhất mạch Ô Trì Quốc rồi!

"Vút vút!"

Phương Nguyên cùng với hai vị lão trận sư đều dăn lại, muốn chờ bọn họ đi xa rồi lại rời đi.

Thế nhưng không ngờ rằng chỉ mới qua không đến thời gian uống cạn chun trà, một hướng khác trên bầu trời lại có một đội tu sĩ bay qua.

Từ đầu đến cuối trong vòng nửa canh giờ đã có chừng bốn năm tốp tu sĩ bay qua.

"Hình như bọn họ đang tìm cái gì thì phải!"

Phương Nguyên cùng với hai vị lão trận sư kia đều nhìn ra, trong lòng hơi trầm xuống.

Dưới tình huống này thì nếu Phương Nguyên lại bay lên không trung mà đi tất nhiên sẽ phải chịu sự thẩm tra, vì thế Phương Nguyên dứt khoát thi triển Tử Khí Lưu Vân Quyết, che đi thân hình và khí cơ của bản thân cùng với Quan Ngạo, hai vị lão trận sư kia cũng cảm thấy sợ hãi, rất chủ động nhích lại gần, Phương Nguyên nhíu mày nhưng vẫn che cho bọn họ, cả đám người cùng nhau đi thẳng về phía trước.

"Meo meol"

Con mèo kia cũng cảm nhận bốn phía, lúc nào cũng giơ cái đuôi lên chỉ đường cho bọn họ.

Dưới sự chỉ đường của nó luôn có thể tránh được tu sĩ ở trên không trung, cũng để cho Phương Nguyên yên tâm hơn.

Cứ đi từ từ như thế, dần dần rời khỏi một vùng tu sĩ tung hoành, cũng ngay lúc Phương Nguyên chuẩn bị tìm một chỗ để nghỉ ngơi, đột nhiên con mèo trắng khế kêu một tiếng, lúc này đây nó cũng không phải chỉ đường mà cái đuôi thật dài chỉ vào lùm cây ngay phía trước đám Phương Nguyên, sau đó liếc mắt nhìn hắn một cái tựa như có chút đắc ý mà khoe mẽ với Phương Nguyên.

Hắn hơi ngẩn ra, tập trung nhìn về phía trước. "Xôn xao!"

Cũng không chờ mấy người bọn họ hiểu được chuyện gì, lùm cây kia chợt bị vạch ra, một thân ảnh nhỏ gầy đầy bụi đất giống như mất hồn chạy đến, hoảng hốt lo sợ liền ngã nhào xuống đất, liên tục quay mòng mòng đến trước mặt bọn Phương Nguyên.

"Là ngươi?"

Mọi người đều hoảng hốt, cúi đầu nhìn xuống, đã thấy người nọ mặc áo bẩn thỉu không phải tiểu hoàng tử chứ ai?

Vốn nghĩ hắn ta đã trốn khỏi từ lâu, không ngờ vào lúc này lại gặp được.

Mà thấy tiểu hoàng tử, Phương Nguyên lập tức hiểu ra hắn biết người mà những tu sĩ kia đang tìm rồi!

"Phương... Phương tiên sinh?"

Tiểu hoàng tử kia cũng hoảng hốt khi ngẩng đầu nhìn thấy Phương Nguyên, mà vẻ khủng hoảng mà tuyệt vọng trên khuôn mặt chợt lộ ra chút vui mừng, vội vã tay chân lộn xộn bò đến, khóc gào nói: "Phương tiên sinh cứu ta, ta không thể chạy khỏi, Yêu Phi kia bản lĩnh quá lớn, thậm chí ngay cả lối đi bí ẩn nhất của tổ điện Ô Trì Quốc chúng ta mà ả cũng biết, đã phái đến vô số cao thủ bắt ta, xin tiên sinh cứu tai"

Vị lão trận sư kia nghe những lời tiểu hoàng tử nói cảm thấy vô cùng đáng ngờ, liếc nhìn Phương Nguyên.

Mà Phương Nguyên nghe lời của hắn ta cũng từ từ nhíu mày. Hắn chậm rãi lắc đầu: "Ta sẽ không giúp ngươi đâu!"

"Tiên sinh, ngươi..."

Tiểu hoàng tử ngẩn người, gần như muốn gào lên: "Tại sao vậy?"

Phương Nguyên nghiêm túc nói: "Ly do giống với lúc trước ta không đoạt của ngươi!"