Mượn lực của Thất Bảo Lôi thụ, Phương Nguyên xông qua vòng vây trên Thập Vạn Man Sơn, nếu tiếp tục đi theo hướng này thì chỉ thêm chừng ba nghìn dặm nữa là có thể rời khỏi địa vực của Ô Trì Quốc. Có điều hắn cũng biết, nếu mình cứ thế phóng ra ngoài, nhất định sẽ vấp phải ngăn trở của lực lượng trấn thủ biên cương Ô Trì Quốc. Tiểu hoàng tử đã giảng giải tỉ mỉ cặn kẽ hiện trạng của Ô Trì Quốc, hắn cũng đã nắm rõ hoàn toàn lực lượng của Ô Trì Quốc này, biết rằng nơi đây, ngoại trừ Hoàng đế ra thì kẻ mạnh nhất chính là bát đại tướng thủ và tứ phương phiên trấn...
Chưa nói đến đám lão quái tứ phương phiên trấn, chỉ nói đám bát đại tướng thủ kia, đều là một đám thân kinh bách chiến, tu vi thâm hậu, bọn họ nắm trọng binh trong tay, phân bố trấn thủ tại tám phương vị ở biên cương Ô Trì Quốc, tạo thành tám thế lực lớn ở tám phương, khi có thánh chỉ của đế vương ban xuống, họ sẽ lập tức đóng cửa biên cương, ngăn cách trong ngoài, bất luận Phương Nguyên muốn chạy về phương hướng nào để rời khỏi Ô Trì Quốc đều không phải một chuyện dễ dàng.
Bởi vậy, Phương Nguyên không có dự định chạy thoát khỏi đây.
Xông qua vòng vây, chạy trốn được một lát thì phía sau đã nổi sát khí dày đặc, nửa bầu trời đều đã bị nhuộm đen, ùn ùn kéo về phía khu vực có mặt Phương Nguyên như bóng đêm sầm sập tới, tâm tình của hẳn càng lúc càng nặng nề, nhưng vào lúc này chỉ có thể gạt bỏ mọi loại cảm xúc tiêu cực, kiệt lực giữ cho. mình thật bình tĩnh, lòng âm thầm duyệt lại một lượt từ đầu đến cuối kế hoạch của mình...
Hắn biết, nếu mình đã nhận lời làm chuyện này rồi thì phải dốc toàn lực làm cho tốt!
Nếu không, chính là vạn kiếp bất phục. “Đi thôi.”
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Hắn phán đoán và quyết định phương hướng, sau đó nhẹ nhàng bấm một pháp ấn, quay người phóng về hướng bắc.
Khi pháp ấn của hắn bốc lên, quanh thân Phương Nguyên đột nhiên xuất hiện làn sương tím mỏng manh, làn sương tím này bao phủ toàn bộ ngân toa vào bên trong, ngăn cách tất cả khí cơ và thần niệm, khiến nó như một u linh trong hư không, lẻn nhanh ra ngoài.
Phương hướng hắn muốn đi, chính là Thiên Xu Môn.
Đó là tông môn của hai lão trận sư tóc đen và tóc bạc, ở một góc của Thập 'Vạn Man Sơn, chếch về hướng đông của Ô Trì Quốc, cùng hoàng cung Ô Trì Quốc †ạo thành hai khu kiến trúc một đông một tây, có thể nói là hai nơi đứng ở hai cực, khu vực rộng nhất, muốn vượt qua khoảng cách xa xôi này, dù là tu sĩ có cảnh giới Kim Đan thì cũng phải mất ba, bốn ngày mới đuổi theo kịp.
“Gã trận sư kia đâu rồi?” “Bệ hạ có lệnh, dù đào ba thước đất cũng phải lôi gã trận sư kia ra.”
“Mau lên, các cao thủ trong cung đều đã đổ ra tìm, ngay cả Lữ phi cũng đích thân đến, tuyệt đối không được để hản trốn thoát.”
Sau khi Phương Nguyên che đậy khí cơ và chạy về phương bắc, chưa đầy thời gian uống cạn chung trà, từ phương tây xa xa đã có người đuổi tới nơi Phương Nguyên chuyển hướng. Trước đây Phương Nguyên không che dấu bản thân, tất cả mọi người đều có thể bắt được khí cơ của hắn, nhưng khi đuổi tới nơi này lại chợt phát hiện khí cơ của Phương Nguyên đã biến mất, song đám người này không hề kinh hoảng, chỉ canh phòng càng thêm nghiêm ngặt, dò tìm từng bước từng bước.
Dù sao đây cũng không phải khu vực tvmn, không dễ dấu người.
Điểm then chốt hơn nữa là, cao thủ Ô Trì Quốc đồng loạt xuất quân, gã trận sư kia dù lợi hại đến đâu thì cũng làm sao lừa dối qua mắt tất cả được?
Có bát đại tướng thủ bảo vệ tám phương, gã trận sư này đã như cá trong
Bên trong lãnh thổ Ô Trì Quốc, từng đội từng đội cao thủ vèo vèo phi tới, như thiên la địa võng, lùng kiếm khắp nơi.
“Các hộ về từ phương đông tới nói không thấy có người ngang qua, trận sư kia nhất định đã chuyển hướng, đi phương nam hoặc phương bắc...”
“Phương bắc có Thần Thủy Tông, nửa canh giờ trước, hộ sơn thần thú của bọn họ nghe thấy có người bay ngang qua bầu trời nơi đó...”
“Một canh giờ trước, lão tổ Kim Kiếm Môn có nhìn thấy trên không trung có vệt ngân quang xẹt qua, hướng về phương bắc, có mây tía che đậy...”
Sau đó, rất nhanh đã có hàng loạt tin tức hội tụ đến tay các vị thống lĩnh của Ô Trì Quốc, trên đường trốn chạy, tuy Phương Nguyên đã rất cẩn thận nhưng dù hắn cẩn thận đến cỡ nào chăng nữa cũng sẽ không thể đạt tới trình độ không để lại bất kì khí tức gì, trong Ô Trì Quốc, cao thủ nhiều như mây, nhân tài dị sĩ ùn ùn, thông qua khí cơ sót lại, không khó gì để truy ra phương hướng chạy trốn của hắn, cứ thế thong thả lần theo tìm kiếm thì việc tóm được hẳn chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
“Phương tiểu tiên sinh, trong địa phận Ô Trì Quốc này, chúng ta trốn không thoát nổi đâu.”
Có điều Phương Nguyên cũng không nghĩ mình có thể giấu được lâu, chỉ tăng hết tốc độ, cố gắng chạy tới khu vực phụ cận núi Định Đỉnh của Thiên Xu Môn, hắn đứng dưới chân núi ngẩng đầu nhìn lên núi Định Đỉnh ẩn hiện trong lớp mây. mù, lòng thoáng bình tâm trở lại.
Giữa cả một quần thể núi non đồ sộ, ngọn núi này trông như một chiếc vạc khổng lồ đặt trên đỉnh núi, địa thế cực kì hiểm trở, dưới hẹp mà trên rộng, vách núi gần như dựng đứng, không có đường lên núi, chỉ có bên vách đá phía đông và phía tây có thả mấy chiếc thang mây, thõng xuống thành đường lên núi. Trừ lối này, chỉ có thể dựa vào người tu hành bay vút một đường lên thẳng đỉnh núi, có thể nói là một nơi cực kì nguy hiểm.
Lại thêm một nỗi, trên sườn núi mây mù bao phủ, khúc khuỷu che kín, thoạt nhìn không có gì lạ, nhưng dưới mắt quan sát của một trận sư như Phương Nguyên, hắn có thể phát hiện ra, ẩn dưới sự bình thản không có gì lạ ấy là những cấm chế cực kì đáng sợ ẩn giấu khắp nơi, khiến chính hắn cũng không dám khinh thường.
Ngân toa bay thẳng lên núi, Phương Nguyên càng nhìn càng thích, thầm nghĩ, hai vị trận sư già kia tuy bình thường hay ba hoa chích chòe nhưng trong chuyện này lại không hề khoa trương nhiều, vốn liếng của Thiên Xu Môn này ở đạo trận thuật thực sự còn tốt hơn cả trong tưởng tượng của mình nữa.
“Phương tiểu tiên sinh, đại trận hộ sơn này là tâm huyết của Thiên Xu Môn bọn ta tích lũy mấy nghìn năm, cũng đủ ngươi dùng rồi nhỉ?”