Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 537: Kim Đan tới rồi (2)



Một âm thanh mơ hồ mang theo sát khí vô tận lướt qua tầng mây trên Định Đỉnh Sơn, truyền vào tai tất cả huyền giáp vệ.

"Ngươi..."

Trận sư Lăng Quang giận dữ kêu lên.

Nhưng còn không đợi y dứt lời, phạm vi bao phủ của trận quang đang ngập trời kia càng lúc càng lớn, không biết đã trùm lên bao nhiêu ánh mắt của huyền giáp vệ.

Uỳnh! Uỳnh!

Mặt đất rung lắc khiến người ta sợ hãi run rẩy. Không đợi các huyền giáp vệ kịp phản ứng gì, đất đá đã biến thành cát đen trong nháy mắt. Từ xa nhìn lại giống hệt như một cái miệng đen ngòm của mãnh thú đang há ra nuốt trọn gần trăm tên

huyền giáp vệ do Ô Trì Quốc vất vả bồi dưỡng ra...

Rất nhiều người ngay cả một tiếng hét thảm cũng chưa kịp phát ra...

"Chẳng lế là hắn?” Trong ngọc liễn bỗng vang lên một câu hỏi với giọng đầy vẻ kinh ngạc.

Ngay sau đó, giọng nói ấy lại trở nên lạnh lùng: "Bệ hạ đến đâu rồi?"

"Đạn chỉ biến trận, mượn địch vì ta... Ranh con, ngươi thực sự có năng lực thôi diễn biến thái đến vậy sao?”

Trận sư Lăng Quang nhìn cảnh tượng ấy, sắc mặt cũng thay đổi.

Nếu coi trận đấu giữa y và Phương Nguyên như một ván cờ, thì vừa rồi y đã chôn vùi một mảng lớn quân cờ của mình.

Bất kể thắng thua thì cục diện này cũng đều vô cùng khó coil

"Lấy ra đây!"

Y đỏ gay mặt mũi, đột nhiên thò tay ra.

Cách đó không xa, một đứa trẻ hơi do dự một chút rồi ném một bình sứ cho y.

Trận sư Lăng Quang giơ tay bắt lấy, mở bình sứ ra, bên trong đựng một viên đan dược màu đỏ thẫm. Đan dược này có tên là "Tĩnh Tâm Hoàn”, sau khi ăn vào

có thể tăng lực thần niệm của một người lên mức độ cao. Chỉ khi nào trận sư tiến hành thôi diễn quan trọng thì mới dùng.

Uống viên thuốc này vào, ít nhất trong vòng một tháng sẽ luôn trong tình trạng buồn ngủ, tình thần ủ rũ, nhưng trận sư này lại bất chấp mọi thứ.

Y nuốt ngực viên thuốc vào bụng, hai mắt lập tức lóe ra tỉnh quang, bàn tính bằng vàng đặt ngang đầu gối, ngón tay gảy như gió.

Tiếng lạch tạch vang lên như pháo nổ, văng vắng giữa núi rừng. "Ha ha ha..."

Không biết qua bao lâu, trận sư Lăng Quang chợt ngẩng phắt đầu lên: "Lần này chắc chắn ta sẽ làm được..."

Rõ ràng là y đã một lần nữa thôi diễn ra kết quả, muốn trực tiếp ra tay phá trận.

Nhưng đúng lúc này, bên cạnh có một giọng nói khẽ than thở: "Lăng Quang tiên sinh..."

"Hử?

Trận sư Lăng Quang bị quấy nhiễu mạch suy nghĩ, nhất thời nổi nóng, đôi mắt đỏ ngầu quay sang trừng người bên cạnh.

Người đứng bên cạnh y chính là vị âm thị kia, đang nở nụ cười khổ nhìn về phía y.

"Tiên sinh vẫn chưa phá được trận sao? Vị âm thị bất đắc dĩ thở dài, thở dài hỏi trận sư Lăng Quang.

Trận sư Lăng Quang sốt ruột nói: "Ngươi lắm điều cái gì, ta đã suy tính ra được trận thế của hắn, chắc chắn là sẽ phá được trận này!"

Sắc mặt âm thị có chút phức tạp, gã ta thấp giọng nói: "Nhưng đã ba ngày trôi qua rồi..."

"Ta mất nhiều thời gian vậy sao?"

Trận sư Lăng Quang ngây ra, rồi lại lập tức ngạo nghễ nói: "Ba ngày thíi đã sao, trận sư đấu pháp, đánh một trận đến cả trăm năm cũng có!”

Âm thị hít một hơi, nói: "Lữ Phi bảo ta đến hỏi, để phá vỡ hoàn toàn đại trận trên núi này cần bao nhiêu thời gian?"

Trận sư Lăng Quang nhíu mày: "Cùng lắm là thêm hai ngày nữa, nếu không phá được trận này, ta sẽ giao đầu cho ngươi!"

"Vậy thì được rồi!"

Âm thị cười gượng một tiếng, nói: "Tiên sinh nghỉ ngơi một lát đi, để đổi người khác tới phá trận!"

"Ngươi..."

Trận sư Lăng Quang nghe vậy giận dữ: "Nếu mỗ đã ra tay thì sẽ đấu với trận sư kia đến cùng. Mới chỉ phá được nửa trận, các ngươi đã muốn đổi người. Người khác nghe thấy còn tưởng mỗ đấu trận thất bại, chẳng há là khiến mỗ tự dưng mất danh tiếng?”

"Sự thật là như vậy, cũng chẳng còn cách nào khác!"

Âm thị cũng biết trận sư rất để ý đến danh tiếng, nhưng chẳng hề để ý đến những lời ấy chút nào. Trận sư Lăng Quang khế quát: "Nếu không để ta ra tay, thì trong Bá Hạ Châu này còn có ai giúp được các ngươi?"

Âm thị khẽ quay đầu nhìn về phía sau. Trận sư Lăng Quang thấy thế, chợt im bặt, không dám lên tiếng nữa. "Bệ hạ giá lâm..."

'Theo một tiếng hô dài, trên đỉnh núi phía tây đột nhiên xuất hiện một cỗ liễn vàng kim, tốc độ không nhanh, nhưng khí thế lại kinh người. Hoàng kim liễn còn to hơn cả ngọc liễn của Lữ Phi, châu quang bảo khí chạm khắc xung quanh. Huyền giáp vệ mặc giáp đen đi trước liễn có khí cơ mạnh mẽ gấp mấy lần các huyền giáp vệ khác. Ngoài ra còn có hai vị đứng hai bên.

Bên trái là một lão giả mặc giáp trụ, trong tay xách một thanh thiết thương, lưng đã hơi còng, nhưng khí tức vẫn vô cùng đáng sợ, dường như ngay cả hư không cũng bị ông ta làm ảnh hưởng đến, có cuồng phong vô hình quấn quanh người ông ta.

Bên phải lại là một thanh niên có dáng vẻ nhợt nhạt, khoác một chiếc áo dày, vừa đi vừa ho khan, có một con ưng khổng lồ không ngừng bay vòng vo quanh người hắn, khí cơ làm chấn động bốn phương tám hướng.

Với người có cấp bậc như trận sư Lăng Quang, người có thể khiến y câm miệng không nhiều lắm.

Y sở dĩ không nói thêm nữa, là vì hai người vừa tới đều là cao thủ Kim Đan. Khi nhìn thấy hai người đó, y cũng đã hiểu hoàng tộc Ô Trì Quốc định làm gì.

Họ không muốn tiếp tục kéo dài thêm nữa, dứt khoát mời cao thủ cảnh giới Kim Đan tới, trực tiếp phá hủy đại trận này.

Song trận sư Lăng Quang vừa trải qua một phen phá trận, lại càng thêm hứng thú với vị trận sư trong Định Đỉnh Sơn kia, hệt như gặp được người tài, kỳ phùng địch thủ, đang muốn tiếp tục so tài với hắn, thì người ta lại dùng sức mạnh thế khủng khiếp thế này để tới nghiền nát...

Trong lòng y không khỏi có chút đáng tiếc...