Đối với việc nên lợi dụng thủy tướng chỉ linh này để tu luyện thành thủy tướng lôi linh của mình như thế nào, Phương Nguyên cũng đã sớm dùng thuật thiên diễn để thôi diễn ra, nhưng kết quả thì không được vừa lòng cho lắm. Bởi vì một điều rất đơn giản rằng muốn lấy được càng nhiều thì cần phải nỗ lực càng nhiều.
Thủy tướng chỉ linh vốn là thần vật hội tụ tinh hoa thủy mạch của trời đất mà thành, nếu tu luyện thành lôi linh, uy lực kia đương nhiên là mạnh mẽ đến mức đáng sợ, nhưng thần vật cỡ này nếu muốn luyện hóa lại không phải là chuyện đơn giản. Một mình Phương Nguyên căn bản không thể làm được, trừ phi là tìm mấy cao thủ cảnh giới Kim Đan tới trợ giúp mình hành công, áp chế thủy tướng chỉ linh này, để mình từ từ luyện hóa.
Nhưng hiện giờ hắn đã rời khỏi tông môn, không thể nào tìm được trưởng bối canh giữ giúp mình, những người khác lại không tin được.
Vì vậy, ngay từ khi còn rất sớm, trong lòng Phương Nguyên đã xuất hiện một ý tưởng to gan...
Nếu không tìm được người tin cẩn, chẳng thà tìm mấy người không đáng tin!
Sau đó tiểu hoàng tử lại xảy ra việc như thế, Phương Nguyên nhanh chóng nghĩ thông suốt, dứt khoát gộp hai chuyện lại thành một để xử lý!
Lần này đi dến Định Đỉnh Sơn, hắn tập trung thôi diễn đại trận, liền suy xét cả vấn đề kia vào trong đó.
Nếu Ô Trì Quốc không phái cao thủ Kim Đan tới đây, thì Phương Nguyên chẳng cần phảu sợ, còn nếu Ô Trì Quốc phái cao thủ Kim Đan đếnm, thì hắn sẽ chẳng ngần ngại sử dụng lực lượng của đối phương. Thế là hắn lập tức thiết kế ra một tụ linh trận biến chủng. Lúc cao thủ cảnh giới Kim Đan của Ô Trì Quốc tấn công, đã dẫn sức mạnh của họ tới để áp chế năng lượng của thủy tướng chỉ linh, mượn nó để hành công!
Dưới sự dẫn dắt của trận pháp, mấy vị cao thủ Kim Đan không khác gì đang làm hộ pháp hành công cho Phương Nguyên!
Mà sức mạnh của thủy tướng chỉ linh mới đủ để chống đỡ được lực lượng từ mấy vị cao thủ Kim Đan kia!
Cứ thế, tuy rằng đang ở trong hoàn cảnh vô cùng hung hiểm, nhưng điều kiện để hắn tu luyện thủy tướng lôi linh cũng đã tề tụ đủ.
Định Đỉnh Sơn của Thiên Xu Môn vốn là nơi đạo uẩn thâm hậu, linh khí dày đặc, lại có mấy cao thủ cảnh giới Kim Đan giúp mình trấn áp thủy tướng chỉ linh, mà điều mấu chốt hơn là, hiện giờ trên tay hắn lại còn có tài nguyên lôi đạo hiếm có khó tìm trên thế gian!
Tiên môn đạo uẩn, cao thủ Kim Đan, Thất Bảo Lôi Thụ...
... Đều đủ cải
"Quả nhiên trời không tuyệt đường của người..."
Phương Nguyên thấp giọng than: "... Xem ra gan cũng hơi nhiều 'mỡi"
Nghĩ ra cách giải quyết vấn đề này, trong lòng hắn cũng có chút tự hào...
Đương nhiên bây giờ cũng không phải là lúc tự khen mình, thời gian cấp bách, Phương Nguyên mắt thấy thủy tướng chỉ linh bị áp chế, lập tức ngồi xếp bằng, chậm rãi hành công. Thất Bảo Lôi Thụ trong người đã lấy ra ngoài, sau đó hắn trầm ngâm một lát, giơ tay trái ra, một tia sét chói mắt từ Thất Bảo Lôi Thụ tuôn ra, xuyên qua cơ thể hắn, sau đó từ tay phải hắn ấn xuống thủy mạch chỉ linh!
Dùng lực lượng của ba đại Kim Đan áp chế cùng luyện hóa sức mạnh của
Thất Bảo Lôi Thụ, hắn muốn đem thủy mạch chỉ linh kia hóa thành lôi linh của mình!
Uỳnh! Uỳnh!
Lực lượng mạnh mẽ của ba đại cao thủ Kim Đan gần như có thể san bằng địa thế của Định Đỉnh Sơn, nhưng lúc này nhờ sự bảo hộ của trận quang, tuy Định Đỉnh Sơn nhìn có vẻ vô cùng thê thảm, nhưng vẫn chống đỡ được tiếp. Trong mắt mọi người, gồm cả vị trận sư Lăng Quang có trình độ vượt xa người khác kia, đều cho rằng chuyện này đã vượt quá lẽ thường, không phù hợp với logic!
Đại trận hộ sơn Thiên Xu Môn này, cho dù cao siêu đến đâu cũng không thể chống đỡ được lâu như vậy...
Từ lúc hai vị cao thủ Kim Đan kia ra tay, đại trận dường như có thể bị công phá bất cứ lúc nào, đến khi quốc chủ Ô Trì Quốc cũng nhúng tay vào, đại trận vẫn có vẻ sẽ bị sụp đổ ngay lập tức, lại qua hồi lâu, đám huyền giáp vệ không dám khoanh tay đứng nhìn khi quốc chủ còn phải tấn công, liền liều mạng đánh tới. Nhưng điều khiến người ta cạn lời chính là đại trận này vẫn chỉ là có khả năng bị công phá mà thôi...
Giống như một con chó đuổi theo đuôi của mình, dường như có thể bắt được bất cứ lúc nào, nhưng sự thực là không thể đuổi kịp!
Mà đại trận rách nát này luôn ở mang đến cho người ta cảm giá nó sắp vỡ tan đến nơi, nhưng lại vẫn cứ chống trọi được...
"Một ngày trôi qua rồi, ngay cả một đại trận hộ sơn của tiên môn nho nhỏ cũng không phá nổi sao?"
Lúc này, Lữ Phi nhu mì ở trong ngọc liễn dưới Định Đỉnh Sơn cũng bắt đầu có chút sốt ruột.
Mắt thấy thời gian trôi qua từng giây từng phút một, nhưng đại trận kia chỉ rung lắc chứ không đổ, kiên nhẫn của nàng ta cũng đến cực hạn Nếu thực sự là người kia, thì làm sao hắn có bản lĩnh đến mức này. Ngay cả ba vị Kim Đan cũng không phá nổi trận pháp do hắn bày ra?"
Tuy thoạt nhìn đại trận bên ngoài vẫn luôn trong trạng thái có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, nhưng trong lòng nàng ta đã không nhịn được nữa rồi...
Nàng ta hiểu rõ hơn ai hết về đạo lý đêm dài lắm mộng.
Đây cũng là nguyên nhân mà bất kể thế nào Lữ Phi cũng muốn nhanh chóng lấy được Thất Bảo Lôi Thụ!
Vì Thất Bảo Lôi Thụ này, mà nàng ta đã kéo toàn bộ nhân thủ của mình ở trong cung tới đây, thậm chí lực lượng của quốc chủ Ô Trì Quốc cũng được điều động tới. Việc này khiến trong cung bây giờ trống không, cũng mang đến cơ hội cho tiểu hoàng tử mà nàng ta vẫn không coi vào mắt kia làm ra chuyện ngỗ nghịch cỡ này. Theo lý mà nói, nàng ta chỉ cần định thần lại, sắp xếp qua loa một chút là có thể đánh tan thủ đoạn của thằng nhóc kia.