Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 560: Kim tướng lôi linh (1)



Thoáng chốc, thời gian một năm đã trôi qua trong cuộc sống bình thản và no đủ.

Tu vi của Phương Nguyên lúc này cũng đã tăng lên Trúc Cơ tầng bảy. Trong tình hình có đầy đủ tài nguyên lôi đạo, hỏa tướng chỉ linh chu tước của hắn cũng lớn nhanh như thổi, hiện giờ đã to hơn trước gấp mấy lần, có lẽ chỉ một thời gian nữa là sẽ trưởng thành đến trạng thái cực hạn. Mà thủy tướng chi linh lại càng đơn giản hơn, từ bé nó đã ở trạng thái cực hạn rồi, việc Phương Nguyên cần làm là quen thuộc với nó mà thôi.

Trong Thiên Xu Môn có rất nhiều điển tịch và bí kíp, Phương Nguyên cũng đã xem gần hết rồi. Giờ nhớ lại một năm trước, lại cảm thấy sự hiểu biết về trận thuật của mình khi đó còn chưa đủ sâu, không giống bây giờ, trong bụng cất chứa vạn quyển sách, tự tin cũng nhiều hơn lúc trước!

Mà trong thời gian một năm này, Quan Ngạo cũng có những tiến bộ không tầm thường.

Lúc tiểu hoàng tử lên ngôi, Phương Nguyên đã đòi bí pháp trong quân của Ô Trì Quốc từ chỗ y.

Phương Nguyên đã lưu ý đến điểm này khi đối phó với Dạ hộ pháp. Dạ hộ pháp dựa vào bí pháp trong quân được hoàng tộc Ô Trì Quốc ban thưởng, tu luyện ra một thân sát khí, căn cơ chưa chắc đã vững mạnh, nhưng lúc chiến đấu lại vô cùng đáng sợ. Phương Nguyên nghĩ đó là công pháp thích hợp để Quan Ngạo tu luyện, thế là sau khi lấy được, lại dùng thuật thiên diễn để thôi diễn, thay đổi một chút để phù hợp với Quan Ngạo.

Quan Ngạo như đặt được bảo bối, cảm thấy tu luyện bí pháp này còn mạnh hơn nhiều so với các loại pháp thuật thần thông gì đó, chỉ cần tôi rèn sức lực, luyện tập võ đạo là được. Thế là hắn ta suốt ngày để hai cánh tay trần, ở phía sau núi Thiên Xu Môn bê đá, nhổ cây, khiến ngày nào cũng như có động đất.

Trong đó có một tháng Phương Nguyên không gặp hắn ta, lúc đột nhiên gặp lại, đã bị dọa hết hồn.

Không biết Quan Ngạo tu luyện thế nào, hắn ta vốn đã có vóc dáng vô cùng cao to, nay dường như lại còn cao thêm hẳn một cái đầu, cơ bắp toàn thân như sắt thép, đường cong như đao gọt, vòng tay ôm hết một cây đại thụ. Hắn ta chỉ cần giơ một tay là có thể nhổ bung gốc một cây to, đá vôi cứng ngắc đao búa khó đục, hắn ta chỉ cần một đấm đánh xuống là cả nắm tay lún vào trong như đậu hũ!

Mẹ kiếp...

"Ông trời thật không công bằng..."

Phương Nguyên cũng không nhịn được phải hít một hơi khí lạnh.

Lúc trước sức lực của Quan Ngạo tuy cũng đáng sợ, nhưng nếu đấu võ pháp ở cự ly gần thì Phương Nguyên vẫn cho rằng mình có thể dễ dàng chế ngự hắn ta. Nhưng giờ thì Phương Nguyên lại không rõ lắm, không cần dùng đến thần thông,

mình có thể đánh thắng hắn ta không?

Suy nghĩ một phen, Phương Nguyên cảm thấy trừ phi mình dùng kiếm, bằng không thua là cái chắc!

Trong lòng hắn cũng không nhịn được nhớ lại lời Lữ Tâm Dao nói trước lúc rời đi: "Chẳng lẽ đại kiếp nạn gần kề, đủ loại quái thai đều xuất thế?"

Quái thai như Quan Ngạo, thế gian này có được bao nhiêu người?

Ngẩng đầu nhìn lên trời, Phương Nguyên cũng cảm thấy trong lòng đầy áp lực, ma loại, thiên kiêu, quái thai, đạo tử thế gia...

Giới tu hành đời này chắc chắn sẽ vô cùng náo nhiệt!

"Nhưng bất kể thế nào, mình cũng cần phải đoạt được một chỗ ngồi!"

Trong lòng nghĩ vậy, Phương Nguyên quay về động phủ, cũng nên bắt đầu tu luyện giai đoạn tiếp theo rồi.

Kim tướng chỉ linh được hắn suốt ngày dùng lực lôi đạo bồi dưỡng không ngừng nghỉ, cũng đã ấp ủ rất lâu rồi. Mà lúc này, Phương Nguyên dự định sẽ ngưng tụ ra đạo lôi linh thứ ba của mình, sau đó chính thức tiến vào giai đoạn tu

hành tiếp theo!

"Tứ tướng chỉ linh kim, mộc, thủy, hỏa, đã ngưng tụ ra kim tướng chỉ linh, luyện hóa thêm mộc tướng chỉ linh nữa thì có thể cân nhắc đến việc kết đan!"

Phương Nguyên khẽ thở ra một hơi, ngồi xếp bằng, điều tức một lúc lâu, năm ngón tay mở ra, ấn về phía trước.

"Xet xẹt xẹt..."

Ở vị trí cách hắn hơn một trượng, lôi điện ngưng kết, bên trong có hình ảnh một thanh kiếm đang chìm nổi.

Chính là Ma Ấn Kiếm được Phương Nguyên nuôi trong cơ thể lúc trước!

Trong Ma Ấn Kiếm mặc dù có sự tồn tại của huyết hải ma ấn, nhưng bản thân thanh kiếm này cũng chỉ là sắt bình thường, bởi vậy lúc trước Phương Nguyên không thể nào dùng nó để luyện thành kim tướng chỉ linh, mà phải nuôi dưỡng nó lên, dùng lực lôi điện bồi dưỡng hơn một năm, mới thử ngưng tụ lôi linh!

"Uỳnh!"


"Ra đi..."

Không biết hắn đã đợi bao lâu, trong lòng khẽ quát một tiếng, sau đó chậm rãi thu tay về.

Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía trước với vẻ mặt có chút chờ mong.

Một cụm lôi điện đang từ từ tiêu tan, sau đó bên trong lộ ra một con linh thú cả người bọc trong sấm sét...