Ô Trì Quốc có tài nguyên lôi đạo nhưng lại không có truyền thừa tương ứng. Vị Thái Hoa chân nhân này, nếu đã có truyền thừa cao cấp như Thiên Cương Ngũ Lôi dẫn, lại là người hoàng tộc, vậy tại sao lại không truyền nó cho người trong hoàng tộc mà lại chờ đợi người có duyên nơi tử trận núi Ngọc La?
Trước kia Phương Nguyên đã mơ hồ nghĩ đến điều này, cũng từng hỏi tiểu hoàng đế Ô Trì quốc. Nhưng tiểu hoàng đế cũng không biết lý do của câu chuyện xưa ấy.
Thậm chí về Thái Hoa chân nhân, y chỉ biết vị tổ tiên này từng khốn đốn vì tình nên mới ẩn cư nơi núi Ngọc La mà thôi!
Chính sự khó hiểu này đã khiến Phương Nguyên quyết định mở chiếc hộp ra trước khi luyện hóa Mộc Tương Lôi Linh.
Hắn đặt hộp trong lòng bàn tay, chậm rãi thôi thúc pháp lực.
Khi pháp lực chậm rãi rót vào, một chấm phù văn bỗng sáng lên trên chiếc hộp. Đến khi pháp lực toàn thân Phương Nguyên đã được thôi thúc đến mức cao nhất, đã có bảy chấm phù văn sáng lên!
Tám trận kỳ xuất hiện, không ngừng xoay tròn quanh hắn.
Linh khí thiên địa khắp bốn phương tập trung lại theo tám trận kỳ, rót vào. chiếc hộp theo sự điều động của Phương Nguyên. Đây cũng là một loại pháp trận do hẳn tạo ra, tuy trông đơn giản nhưng không phải thứ mà trận sư tầm thường có thể bày ra. Mượn dùng linh khí đất trời thì đơn giản, nhưng dùng chúng để củng cố pháp lực của bản thân lại yêu cầu sự sắp xếp tinh vi vô cùng.
Pháp lực của hẳn hiện nay vẫn chưa đủ, vừa khéo cần pháp trận như vậy để mở chiếc hộp ra.
Không ngoài dự đoán, khi một tia linh khí thiên địa theo tay Phương Nguyên tràn vào chiếc hộp, chấm phù văn cuối cùng vẫn luôn nhạt nhòa dần dần tỏa sáng.
Phương Nguyên lấy làm mừng rỡ, tiếp tục rót pháp lực vào. Sau đó, khi chấm phù văn cuối cùng sáng lên, bỗng có tiếng "lạch cạch" phát ra từ xung quanh chiếc hộp, tựa như cơ quan nào đó đã bị kích hoạt. Phương Nguyên không dám xem thường, triệu hồi Lôi Linh Thanh Lý ra xoay tròn quanh mình để tránh bị tổn thương bởi cấm chế gì trong hộp.
Có điều nỗi lo của hắn không xảy ra, phù văn chợt lóe, chiếc hộp cuối cùng chậm rãi hé mở.
Phương Nguyên lẳng lặng đợi hồi lâu, thấy không có tên bắn lén hay phù chú gì xuất hiện mới yên lòng.
Hắn đặt chiếc hộp lên án, chăm chú nhìn kỹ vào bên trong. Ngoài dự đoán của hắn, bên trong hộp chỉ có một cây trâm đính ngọc màu đồng, ngoài ra không còn gì khác.
Phương Nguyên cau mày, chậm rãi vươn tay về phía nó.
Vào khoảnh khắc đầu ngón tay hắn chạm đến, một tia sáng chợt lóe lên từ cây trâm. Lòng Phương Nguyên trầm xuống, vội vàng lui về sau một bước, gọi Lôi Linh Thanh Lý đến che trước người. Hắn nhìn về phía trước đầy cảnh giác, nhưng chỉ thấy tia sáng từ cây trâm ấy lơ lửng bay lên, hóa thành dáng vẻ của một cụ già khoác áo bào xám.
Ánh mắt Phương Nguyên đanh lại, lập tức nhận thấy tướng mạo ông lão này giống hệt với vị Thái Hoa chân nhân đã tọa hóa nơi núi Ngọc La kia.
"Đây là tàn linh của ông ấy ư?" Cảm giác khó hiểu dâng lên trong lòng, hắn cau mày nhìn ông lão.
"Nếu ngươi có thể nhìn thấy tàn quang này của lão phu, vậy chứng tỏ lão phu đã chết, mà ngươi đã lấy được truyền thừa của taI"
Bóng dáng Thái Hoa chân nhân lơ lửng giữa không trung, tuy cực kỳ sống động nhưng ánh mắt lại trống rỗng. Rõ ràng đây không phải là tàn linh thật sự, chỉ là một tia thần niệm mà ông cất giữ trong hộp để dặn dò hậu sự mà thôi. "Hơn nữa, có thể mở ra chiếc hộp này tức là ngươi ít nhất đã luyện thành bốn tia Lôi Linh, tiểu thành Thiên Cương Ngũ Lôi dẫn, chỉ kém một bước Kết Đan!"
Phương Nguyên khế run, xem ra hắn đã mở chiếc hộp này sớm hơn so với dự đoán của Thái Hoa chân nhân.
"... Thiên Cương Ngũ Lôi dẫn này là giải"
Nghe xong, sắc mặt Phương Nguyên biến đổi kịch liệt, đôi mày trầm trọng nhíu lại.
Có ý gì?
'Thiên Cương Ngũ Lôi dẫn huyền ảo tuyệt diệu, hắn đã theo nó mà tu luyện thành ba tia Lôi Linh, sao có thể là giả?