Phương pháp rất đơn giản, loại bỏ ba đạo Lôi Linh, từ bỏ việc tu luyện Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, lựa chọn truyền thừa khác.
Chẳng qua...
Phương Nguyên nghĩ đến đây, hắn không khỏi nở một nụ cười khổ.
Khổ cực tu luyện hơn ba năm, chẳng lẽ tất cả đều là dã tràng xe cát sao? Tu hành giống như leo núi, một bước là một tầng.
Bản thân còn chưa leo đến giữa sườn núi, lại phải đi xuống chân núi leo lại từ đầu à?
Đương nhiên là không thể nào cam tâm rồi!
Từ sau khi gặp Lữ Tâm Dao, trong lòng Phương Nguyên vẫn luôn có cảm giác gấp gáp. Thông qua Lữ Tâm Dao, hắn dường như đã trông thấy được một đại thế sắp được mở ra. Mà có lẽ đại thế kia đã đến rồi, chỉ là mình còn chưa phát hiện ra mà thôi, hắn cần phải đi nhanh hơn nữa, để bản thân có thể đứng vững trên đôi chân của mình khi đại thế kia đến, đứng càng vững càng tốt, như vậy thì trong lòng mới có thể ung dung được!
Trong tình huống này, mỗi một bước đi đều vô cùng quan trọng, làm sao có thể chỉ lùi mà không tiến chứ?
Chậm rãi ngồi ở trong phòng, tâm trạng của Phương Nguyên dần trở nên rối rắm, hắn suy nghĩ rất nhiều...
Bao gồm lý do vì sao Thái Hoa chân nhân không truyền lại Thiên Cương Ngữ Lôi Dẫn cho hoàng tộc Ô Trì Quốc, mà lại ở lại núi Ngọc La.
Cũng bao gồm cả việc lúc trước Cửu Cô chỉ dẫn mình đi tìm đạo truyền thừa này, rốt cuộc mưu đồ thật sự của nàng ta là gì?
Chẳng lẽ Cửu Cô đã biết những bí mật này từ lâu?
Nhưng Phương Nguyên không cho rằng Cửu Cô muốn hại mình.
Người ở tít trên cao như nàng ta, hoàn toàn không cần phải hại hắn làm gì.
Nói như vậy, chẳng lẽ là để khảo nghiệm?
Nhưng vì sao Cửu Cô lại muốn khảo nghiệm hắn?
Trong lần từ biệt ở Việt Quốc, Phương Nguyên đã giao hẹn với Lạc Phi Linh, vào thời điểm bầu trời Nam Hải biến thành màu đỏ, hắn sẽ tới gặp nàng. Lúc ấy lời giao hẹn này được thốt ra từ tận trái tim, Phương Nguyên cũng không suy nghĩ quá nhiều. Chẳng qua sau đó hẳn lại nói chuyện với Cửu Cô một lúc, hơn nữa về sau trải qua vô số ngày đêm, nhớ tới những gì bọn họ đã nói với nhau ngày hôm đó, Phương Nguyên mơ hồ cảm thấy hình như mọi chuyện không hề đơn giản như vậy!
Không hiểu vì sao tâm trạng lại trở nên vô cùng nặng nề, Phương Nguyên ngồi ở trong động phủ rất lâu. Cũng không biết trải qua bao lâu, hắn thế nhưng chìm vào giấc ngủ.
Đối với Phương Nguyên mà nói, đã lâu lắm rồi hắn mới ngủ say đến vậy.
Ở trong mơ, Phương Nguyên đi tới một vùng biển rộng lớn...
Bầu trời đỏ thắm như máu, khiến cho cả mặt biển như thể cũng nhuốm màu đỏ tươi của máu!
Ở trên mặt biển, Phương Nguyên vẫn không ngừng bay về phía trước, nhưng cho dù hắn bay như thế nào, cũng không thể bay tới cuối!
“Phương Nguyên sư huynh, ta đã chờ huynh rất lâu...”
Đột nhiên, hắn nghe thấy có một giọng nói quen thuộc vang lên ở phía trước mặt, trong lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ, vội vàng ngẩng đầu lên. Sau đó Phương Nguyên bèn thấy ở trên bầu trời phía trước mặt có một tiên đài rất lớn, Lạc Phi Linh mặc một chiếc váy màu trắng, nàng cầm một bầu rượu trong tay, nở một nụ cười tinh nghịch và đắc ý, liên tục vẫy tay với hắn: “Ta đã ủ cho huynh một vò rượu ngon, huynh mau tới đây uống đi..."
“Rượu này chắc chắn là chua!”
Hắn khát cực kỳ, rất muốn uống bầu rượu này, cho dù nó có chua như thế nào. đi nữa.
Chẳng qua lúc Phương Nguyên vươn tay, lại phát hiện cảnh tượng ở trên tiên đài thay đổi.
Nơi này sao có thể gọi là tiên đài, đây rõ ràng là một hình đài.
Lạc Phi Linh bị vô số xích sắt ở trên hình đài khóa chặt, rất nhiều máu tươi tuôn ra từ cơ thể nàng, nhuộm chiếc váy trắng của Lạc Phi Linh thành màu đỏ, trông vô cùng đáng sợ. Ở bên cạnh nàng, có rất nhiều bóng người mạnh mẽ vô biên đứng xung quanh, Phương Nguyên bất chợt nhìn thấy Cửu Cô cũng đứng ở trong đó.