Trầm tư hồi lâu, Phương Nguyên thở ra một hơi thật dài, lòng kiên định trở lại. “Dù là việc báo thù do Thái Hoa chân nhân bố trí trước khi chết...” “Hay là khảo nghiệm của Cửu 0ô...” “Chuyến đi tới thành Thiên Lai này, ta nhất định phải hoàn thành rồi.”
“Không vì điều gì khác, chỉ vì nếu thành Thiên Lai có thứ ta cần cho việc tu hành, vậy ta nhất định phải lấy được nó.”
“Tiên sinh, ngươi phải rời khỏi Ô Trì Quốc sao?”
Ngày thứ ba, Phương Nguyên thông báo cho tiểu hoàng đế Ô Trì Quốc và Thiên Xu Môn về quyết định của mình, không thể nghỉ ngờ, điều này lập tức dẫn đến sóng to gió lớn, chưa nói Thiên Xu Môn phản ứng thế nào, tiểu hoàng đế đã vội chạy tới Thiên Xu Môn, y không thể hiểu nổi quyết định này của Phương Nguyên.
“Đúng vậy, ở lại tu hành tại Ô Trì Quốc này, ngươi có được tài nguyên tu hành gần như bất tận, có hoàng tộc Ô Trì Quốc làm chỗ dựa rồi, lại còn có được danh vọng lớn như vậy, không có ai dám buộc ngươi đi làm chuyện gì nguy hiểm, đây quả thực là hoàn cảnh tu hành tuyệt hảo trong mơ của vô số người đấy, dù ở lại chốn này cả đời thì cũng đáng giá cơ mà, vì sao ngươi còn muốn bỏ lại hết thảy, chạy đến một nơi xa xôi như vậy?”
Hai vị trận sư không hiểu nổi, đồng thời càng không nỡ để Phương Nguyên ra đi.
“Nơi đây rất tốt, ta ở đây cũng rất thoải mái.”
Trước những thắc mắc của bọn họ, Phương Nguyên chỉ có thể thở dài, đáp lời: “Nhưng việc tu hành, vốn không phải là một con đường theo đuổi sự thoải
Trước khi lên đường, Phương Nguyên cũng chuẩn bị thật chu đáo. Hắn đã ở Ô Trì Quốc này hơn ba năm, cũng tích lũy được kha khá tài sản.
Vô số tài nguyên trân dị từ lễ bái sư, lễ kính sư, lễ hiếu sư do tiểu hoàng đế của Ô Trì Quốc mang tới, cùng với các loại kì trân dị bảo do hậu duệ quý tộc khắp nơi hiến tặng, chất thành đống trong kho Thiên Xu Môn, tính sơ qua cũng phải ngang cỡ tài sản của cả một tiểu tiên môn chứ không ít...
Nhiều tài sản quá, dĩ nhiên không thể mang theo toàn bộ, vì vậy hắn bèn sàng lọc ra, những thứ có ích cho tu hành nhù đan dược, phù triện, linh tinh, ... đều cố gắng mang đi càng nhiều càng tốt, còn những đồ vật không cần thiết cho việc tu hành như đồ cổ trân bảo, tranh chữ các loại, đều để lại ở Thiên Xu Môn, nhờ hai vị trận sư già này giúp mình đổi thành linh tỉnh.
Có một số thứ hắn tạm thời không cần dùng đến nhưng lại rất quan trọng với tiên môn như hàng đống linh thạch và một số lượng khổng lồ các loại đan dược mà Phương Nguyên nay đã không còn dùng được thì đều bị hắn liệt vào một phong thư, nhờ tiểu hoàng đế sắp xếp đưa về Thanh Dương Tông.
Trước đây khi hắn ở lại Ô Trì Quốc, để tránh bại lộ thân phận thì vẫn chưa từng liên hệ với Thanh Dương Tông, cũng không nói ra thân phận chân thật của mình cho đám người ở Ô Trì Quốc, thậm chí phần lớn người tu hành ở Ô Trì Quốc này chỉ biết hắn họ Phương nhưng ngay cả tên hắn là gì cũng không rõ. Có điều, nay đã sắp phải rời đi, không cần thiết phải lo lắng chuyện này nữa, nên Phương Nguyên bèn nói rõ chuyện của mình và Thanh Dương Tông cho tiểu hoàng đế.
Tiểu hoàng đế nói sẽ cử sứ giả đến Thanh Dương Tông, một là để thay Phương Nguyên truyền tin báo bình an, hai là chuẩn bị muốn tạo mối quan hệ qua lại với Thanh Dương Tông, tính kết một liên minh xuyên qua biên giới Bá Hạ Châu và Vân Châu...
Muốn đến thành Thiên Lai phải thâm nhập Man Sơn, vượt qua nơi này gần như có thể nói là vượt qua một chặng đường dài nhất từ tây nam tới đông bắc Bá Hạ Châu, e rằng quãng đường này không dưới mười vạn dặm được. Bằng vào tu vi hiện tại của Phương Nguyên, dốc hết sức điều khiển pháp khí thì chừng một canh giờ có thể bay được hơn ngàn dặm, một ngày đêm bay chừng ba canh giờ thì cũng phải mất tầm một tháng mới đến nơi.
Hơn nữa, trong Man Sơn còn có vô số yêu thú, đi xuyên qua Man Sơn này quả thực cũng là một chặng đường trùng trùng nguy hiểm, vô số nguy cơ ẩn dấu dọc đường không cách nào lường được. Tiểu hoàng đế còn định phái một đội quân hộ tống Phương Nguyên, nhưng Phương Nguyên suy đi tính lại một phen, vẫn quyết định từ chối ý tốt của y.
Hắn đã tính toán cẩn thận, nay thực lực của mình và Quan Ngạo đều ở cảnh giới Trúc Cơ trung cảnh, trừ khi đụng độ phỉa loại mãnh thú hoặc đại yêu ma có đạo hành vài trăm năm, nếu không thì cũng không đến mức không đối phó nổi, hơn nữa, dù gặp phải nguy hiểm cỡ đó, đánh không lại vẫn có thể chạy thoát, mang theo người có khi còn phiền toái hơn.
Điều quan trọng hơn nữa là, trước khi Phương Nguyên lên đường đã hỏi thử con mèo trắng kia, không biết vị đại gia này ở Thiên Xu Môn đè đầu cưỡi cổ người khác, được cung phụng như tổ tông đã hơn một năm thì liệu có hứng thú đi ra ngoài với mình không. Đáng mừng là tuy đại gia mèo mấy ngày trước chẳng thèm để ý gì đến Phương Nguyên nhưng ngay khi Phương Nguyên chuẩn bị lên đường, nó lại nhảy lên ngân toa ngồi sẵn.