"Bị thích khách Cửu U Cung giết chết?" Phương Nguyên nghe mà ngây ngẩn, đến giờ mới hiểu mối thù giữa thành Thiên Lai và Cửu U Cung mà Tôn quản sự từng nói là gì.
Thì ra hai bên có thù oán như vậy, chẳng trách sao y lại trốn đến đây.
Nhưng từ những lời của Tôn quản sự, y cũng nghe ra một chút bất thường, nhíu mày hỏi. "Ngươi nói thành Thiên Lai từng có người tu thành Thiên Đạo Tử Lôi Đan từ năm trăm năm trước, vậy chẳng lẽ suốt năm trăm năm qua chưa từng có ai khác thành công?”
Khi tu sĩ Trúc Cơ tu luyện đến mức tột cùng sẽ phải luyện thành một viên Kim Đan, bước vào một cảnh giới hoàn toàn mới. Nhưng cũng như Trúc Cơ có Đan Đạo Trúc Cơ, Ngũ Hành Trúc Cơ, Thiên Đạo Trúc Cơ, Kim Đan cũng giống như vậy.
Theo lẽ thường, màu sắc viên đan được chia thành năm cấp từ cao xuống thấp, theo thứ tự là tím - vàng - trắng - đỏ - xanh. Đan càng nhuộm sắc tím tức tiềm lực càng mạnh, căn cơ càng vững. Mà Thiên Đạo Tử Lôi Đan, trong tên đã có màu "tím", chứng tỏ rằng đây là Kim Đan phẩm cấp cao nhất.
Hiện giờ Phương Nguyên cũng đã tu luyện Thiên Cương Ngũ Lôi dẫn đến trình độ nhất định, tuy công pháp huyền ảo tinh thâm nhưng cũng không phải khó hiểu. Tài nguyên Lôi đạo tuy khan hiếm nhưng thế lực khổng lồ như thành Thiên Lai cũng chưa chắc gì không tìm được, vậy tại sao suốt năm trăm năm qua lại không có ai tu luyện thành công?
Phương Nguyên vừa dứt lời đã thấy hai mắt Tôn quản sự sáng lên, nhìn là biết y đang vui vẻ. Trước kia mỗi khi y nghe ngóng được tin tức thú vị muốn nói cho hắn đều mang vẻ mặt này.
"Không phải Thiên Đạo Tử Lôi Đan khó thành, mà là người tu luyện Thiên Cương Ngũ Lôi dẫn khó tìm..."
Tôn quản sự vỗ đùi, nhìn Phương Nguyên đầy hưng phấn. "Ngươi nghĩ việc ngươi kết thành Thiên Đạo Trúc Cơ là chuyện tầm thường sao? Thiên Đạo Trúc. Cơ chính là kỳ tài thế gian, không biết bao nhiêu năm mới có một người. Thành Thiên Lai này tuy đầy rẫy cao thủ, thế hệ sau cũng sản sinh lớp lớp thiên tài, nhưng số người có thể kết thành Thiên Đạo Trúc Cơ, lấy được truyền thừa Thiên Đạo Ngũ Lôi Đan, lại kết thành Thiên Đạo Tử Lôi Đan, bước lên đường thành tiên chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nghìn năm qua, tổng cộng chỉ có hai đến ba người..."
"Nghìn năm trước, thành chủ thành Thiên Lai chính là một trong số đó, hơn nữa còn là đại tu đứng đầu thế gian khi ấy. Thành Thiên Lai lúc đó quả thật rực rỡ vô cùng, thực lực có thể sánh ngang thế gia Trung Châu. Chỉ có điều, sau khi vị cựu thành chủ ấy dẫn theo mấy đệ tử đắc ý đến đỉnh Côn Lôn, cùng cao thủ các phe thôi diễn biện pháp chống lại đại kiếp, thì không trở lại nữa..."
"Năm trăm năm trước, người con trai được vị Kim lão thái quân yêu thương nhất, với thiên phú kinh người đã kết thành Thiên Đạo Trúc Cơ, luyện thành Thiên Đạo Kim Đan. Nhưng không biết ai có thù oán với hắn, đã thu mua thích khách Cửu U Cung bày trận mai phục hòng giết hắn. Trận chiến ấy, Thập Điện Diêm La cũng có ba người xuất thủ, cuối cùng bóp chết vị tiểu thiên tài kia...
"Sau đó nữa... chắc là khoảng hai mươi năm trước?" Tôn quản sự vừa nói vừa cau mày nhớ lại. 'Đúng rồi, hai mươi năm trước, thành Thiên Lai lại sinh ra một kỳ tài Thiên Đạo Trúc Cơ, hình như là nhận được truyền thừa từ Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, nhưng không được mấy năm thì dần dần biến mất, không ai gặp hắn nữa. Ta tình cờ nghe người khác nói rằng vị thiên tài này đã tẩu hỏa nhập ma..."
Phương Nguyên nghe mà kinh ngạc không thôi. "Thành Thiên Lai lớn như vậy, chẳng lẽ không có ai nối nghiệp?"
Y vừa nói vừa thở dài, nhìn Phương Nguyên với vẻ tán thưởng trong mắt. "Bước đầu tiên trên đường thành tiên chính là Thiên Đạo Trúc Cơ, đây cũng không phải chuyện nhỏ nhặt gì đâu. Muốn đi đến bước này, từ tư chất, nỗ lực đến tài nguyên đều không thể thiếu!"
"Thành Thiên Lai hùng cứ một phương, tất nhiên tài nguyên nhiều vô số kể, lại có đông đảo tiểu bối, chắc chắn không ít người có căn cốt thượng giai; quan trọng nhất là bọn họ cũng biết tâm nguyện của lão thái quân, ai cũng liều mạng muốn kết thành Thiên Đạo Trúc Cơ đặng dễ bề tiếp nhận truyền thừa Thiên Cương Ngũ Lôi dẫn, tất nhiên sẽ không bỏ bê tu hành. Nhưng ai mà ngờ được, hết lần này tới lần khác vẫn không xuất hiện hạt giống Thiên Đạo Trúc Cơ..."
"Nếu bắt buộc phải tìm lý do, vậy có khi nào nội tình thành Thiên Lai vẫn kém hơn đại tiên môn Trung Châu một chút?"
Phương Nguyên nghe y nói một tràng như vậy mà cũng ngạc nhiên, chỉ có thể nói theo. "Có lẽ chính là vậy..."
Đến bây giờ hắn mới hiểu vì sao Kim gia Thất Tổ lại nhìn hắn bằng ánh mắt khát khao như vậy. Thì ra thứ mà thành Thiên Lai thiếu thốn chính là Thiên Đạo. Trúc Cơ...
Nhưng Phương Nguyên cũng từng nghe nói, các đại tiên môn và thế gia ở Trung Châu tuy cũng không có nhiều Thiên Đạo Trúc Cơ, nhưng cứ cách khoảng vài năm hoặc vài chục năm đều sẽ có mấy người xuất hiện, vì sao thành Thiên Lai cứ mãi không có ai?
Chẳng lẽ là xui xẻo?"
"Hầy, chuyện này Ki ta cũng không cần nghĩ..."
Vừa nhắc đến chuyện này, Phương Nguyên lập tức không biết làm sao, chỉ đành lắc đầu thở dài.
Tôn quản sự thấy vẻ mất mát của hắn thì bỗng nghiêm túc lên. Y nghĩ chỉ có một vị sư đệ này, không thể làm ngơ trước khó khăn của hắn, bèn nhíu mày suy
ngẫm hồi lâu. Sau đó đôi mắt y bỗng nhiên sáng lên, nghĩ ra được một ý.
Sắc mặt y nhuốm màu trầm trọng, thấp giọng nói. "Vẫn có một cách..."