Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 581: Ta rất thoải mái, cái gì cũng được!



Cho đến lúc này nhìn thấy ánh mắt của Sương Nhi tiểu thư, mới chậm rãi đứng dậy nói: 

 - Kỳ thực Sương Nhi tiểu thư không nói, ta cũng muốn mở miệng, ta đời này còn chưa từng gặp Thiên Đạo Trúc Cơ, nhưng nghĩ đến người có thể kết Thiên Đạo Trúc Cơ, thiên tư tất nhiên hơn người, ta không cầu cái khác, chỉ muốn mời ngươi chỉ điểm kiếm đạo một chút, không biết ý ngươi như thế nào? 

 Trong lương đình, mọi người đều kinh ngạc nhìn qua. 

 Người tuổi trẻ mặc áo vải kia cũng là tồn tại đặc thù trong lương đình này, hắn tên Lệ Đạo Hùng, chính là đại đệ tử chân truyền của một tiên môn nhỏ ở phụ cận Thiên Lai Thành, tiên môn kia không tính là gì, nhưng người tuổi trẻ này lại là thiên tài kiếm đạo mà mấy vị lão tổ Thiên Lai Thành cũng khen không dứt miệng, nếu không chỉ bằng thân phận của hắn, là không có tư cách trà trộn vào vòng tròn của Sương Nhi tiểu thư. 

 Bình thường mọi người tự nhận thân phận cao siêu, không thích giao du với hắn, nhưng lại không ai hoài nghi kiếm đạo của hắn. 

 Nếu bàn về thực lực, bản lãnh của Thiên Đạo Trúc Cơ là không người hoài nghi, nhưng chỉ luận kiếm đạo, thì Lệ Đạo Hùng chưa chắc đã thua... 

 Phương Nguyên nhìn người tuổi trẻ kia một chút, lắc đầu nói: 

 - Ta không hiểu kiếm đạo! 

 Trong lương đình không ai nói chuyện. 

 Qua một lát, mới có người cười nói: 

 - Không bằng chúng ta giao lưu vài quyền? 

 Mọi người đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn đối phương, trên tiên yến của Tu Tiên Giả, ngươi không thấy ngại hay sao mà nói tới vung quyền? 

 Bầu không khí có chút vắng lặng, Phương Nguyên thản nhiên nói: 

 - Thứ các ngươi chơi ta thực không hiểu, vì vậy cáo từ trước! 

 Hắn từ trên người Sương Nhi tiểu thư và những tu sĩ khác, cảm nhận được một loại tâm tình không có ý tốt, Thôi Vân Hải kia càng là hận không thể ăn tươi hắn, điều này làm cho hắn không thoải mái, mình bình thường không gây sự, không nhiều chuyện, càng chưa từng ỷ mạnh hiếp yếu, ngạo mạn khoe khoang, vì sao những người kia lại có địch ý với mình? 

 Nhưng địch ý đã lên, hắn cũng không nghĩ phải dùng phương pháp gì đi hòa hoãn, cùng lắm thì mình rời khỏi là được. 

 - Hừ, uổng công chúng ta coi ngươi như bằng hữu, còn mời ngươi chơi chung! 

 Đúng lúc này, Sương Nhi tiểu thư cười lạnh nói: 

 - Nếu không phải Thất thúc tổ nói ngươi và Thiên Lai Thành chúng ta không phải người ngoài, muốn ta thiết yến chiêu đãi ngươi, ta mới không thèm để ý đến ngươi đâu, bây giờ ngược lại tốt, chúng ta mời ngươi uống rượu, còn mời ngươi chơi, ngươi lại làm cao, người rõ sự, thì biết ngươi đến Thiên Lai Thành là vì cầu đạo, người không biết, còn tưởng là chúng ta muốn cầu cạnh ngươi, không bằng ta đi nói với Thất thúc tổ, nói ngươi không vừa mắt chúng ta, không muốn giao lưu... 

 Phương Nguyên nhíu mày, quay đầu nhìn nàng một cái. 

 Đối với vị tiểu thư được chiều quá sinh hư này, hắn là thật có chút không thích... 

 Thậm chí hắn không biết vì sao nàng lại âm thầm ra tay với mình... 

 Đúng lúc này, Tôn quản sự đứng ở phía sau lại lặng lẽ kéo hắn một cái, sau đó hắn nghe được trong tai có tiếng nói trầm thấp vang lên: 

 - Phương sư đệ, lúc này không nên tùy hứng, nghe lời ta, vui đùa với bọn họ một chút đi... 

 Phương Nguyên hơi kinh ngạc, quay đầu lại nhìn Tôn quản sự. 

 Tôn quản sự vẫn đứng ở sau lưng hắn, miệng không động, nhưng thanh âm lại rõ ràng lọt vào tai: 

 - Ngươi phải tin tưởng ta, ta đã nghĩ ra phương pháp giúp ngươi lấy được quyển Lôi pháp cuối cùng... Có ít nhất chín thành nắm chắc... Bất quá sự tình này ta chỉ có thể chỉ điểm ngươi, lại không thể giúp ngươi, hiện tại ngươi nghe ta, vui đùa với bọn họ một chút, hơn nữa phải chơi đẹp, thắng đẹp... 

 - Chín thành nắm chắc? 

 Phương Nguyên nghe xong, sắc mặt cũng hơi đổi. 

 Tôn quản sự ở trên loại đại sự này, là quyết không thể nói đùa, như vậy hắn đang có ý đồ gì? 

 Bây giờ tự nhiên không kịp hỏi kỹ, trong lòng Phương Nguyên hơi suy nghĩ, cảm thấy có thể tin tưởng Tôn quản sự. 

 Hắn trầm ngâm một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn Sương Nhi tiểu thư nói: 

 - Bình thường ta chỉ biết tu hành, từ trước đến giờ rất ít phân tâm, bất kể là kỳ đạo hay kiếm đạo, đều chỉ hiểu sơ lược, nên lo lắng tài nghệ thô thiển, sẽ phá hỏng nhã hứng của mọi người... 

 Sương Nhi tiểu thư nghe được lời này, trên mặt liền lộ ra nụ cười nói: 

 - Chỉ là một trò chơi mà thôi, nào có nhã hứng hay không nhã hứng gì, Phương sư huynh quá khách khí, nếu đồng ý ra tay, sao còn làm lỡ thời gian của mọi người? 

 Nói xong cười hì hì, ánh mắt xoay chuyển, cố ý trầm ngâm nói: 

 - Chỉ là không biết Phương sư huynh muốn chơi cờ trước, hay luận kiếm trước đây? 

 Phương Nguyên thản nhiên nói: 

 - Ta rất thoải mái, cái gì cũng được! 

 - Vậy ta liền mời Phương công tử cùng ta đánh một ván cờ trước đi! 

 - Quân mất, mới vừa rồi đã nói, thắng thưởng một ly rượu, thua sẽ bị trừng phạt... Phạt cái gì tốt đây? Hì hì, đơn giản chút đi, thua thì học chó sủa... 

 Nghe vậy, ảnh mắt mọi người đều tập trung lên mặt Phương Nguyên. 

 Chuyện đến nước này, mọi người mới rõ ý đồ của Sương Nhi tiểu thư, nguyên lai nàng còn đào một cái hố nhỏ như vậy. 

 Bất quá cái hố nhỏ này, sẽ để người thiệt thòi lớn.