Người ta thành tâm cầu kiếm, ngươi có thể không dạy, nhưng dạy lại cố ý dạy sai, đây là dụng ý gì?
Lệ Đạo Hùng nghe Phương Nguyên nói mấy câu, cả người sững sờ thật lâu, sắc mặt không ngừng biến ảo.
Hắn chuyên tâm tu kiếm, tiêu hao tâm huyết nhiều năm như vậy, tự nhiên rất mẫn cảm với kiếm đạo.
Thời điểm không biết con đường phía sau nên đi như thế nào thì đầu óc mơ hồ, đăm chiêu không rõ, nhưng nghe được chân lý kiếm đạo, lại có thể nhanh chóng tìn ra phương hướng nào mới là chính xác, loại cảm giác xua tan mây mù thấy rõ trăng sáng kia, để cho hắn cảm thấy mình giống như nằm mộng.
Trong lòng càng khó có thể tiếp thu là, lúc trước mình thành tâm cầu kiếm, ở trước động phủ của Liễu tiên sinh quỳ ba ngày, đối phương không chỉ không truyền chân ý kiếm đạo, còn lừa dối dạy sai, ngược lại là thanh niên trước mắt vốn bị mình làm khó, lại thật lòng giải thích nghi hoặc cho mình?
Cái này khiến trong lòng hắn sinh ra cảm xúc phức tạp, một lát sau mới lau đi mồ hôi lạnh, ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên, chỉ thấy thần sắc đối phương bình tĩnh, không hề để ý đến hắn, trong lòng bỗng nhiên rõ ràng dụng ý của Phương Nguyên!
Đây là kiếm giả thành tâm!
- Đa tạ tiền bối chỉ điểm kiếm đạo, ta...
Đột nhiên hắn quỳ xuống, lạy Phương Nguyên ba lạy, vốn còn muốn nói lời cảm kích, nhưng lời đến cổ họng lại không biết nên nói như thế nào!
Ân truyền đạo, có thể nhẹ như một lời, cũng có thể nặng tựa thái sơn!
Hắn có thể ngoài miệng không phục, trong lòng âm thầm phỏng đoán, Phương Nguyên cũng sẽ không dùng điểm này uy hiếp hắn cái gì.
Nhưng chỉ cần hắn thừa nhận ân tình này, thì sẽ có loại cảm giác trầm trọng, không biết nên làm sao để hoàn lại...
- Không cần cảm ơn ta!
Phương Nguyên cũng không quay đầu lại, chỉ bình tĩnh nói:
- Ngày khác nếu như kiếm đạo của ngươi có thành tựu, gặp được người cầu kiếm, ngươi muốn dạy thì dạy, không muốn dạy thì không dạy, nhưng quyết không nên dùng kiếm đạo giả đi hại đệ tử, như vậy quá bất nhân...
- Vâng!
Lệ Đạo Hùng cung kính rót một chén rượu, đặt ở trước bàn của Phương Nguyên.
Sau đó hắn đứng dậy, thu kiếm, xoay người rời khỏi.
Gió mát phất phơ, hắn cảm thấy cả người nhẹ nhõm, trong lòng cảm kích, nước mắt lại chảy xuống.
Cầu đạo khó khăn, khó hơn lên trời!
Phương Nguyên nhìn bóng lưng của Lệ Đạo Hùng rời đi, trong lòng cũng có chút trầm trọng.
Nghĩ đến người này thành tâm cầu kiếm, cuối cùng lại bị người lừa dối, suýt nữa đi vào ngã rẽ, đáng thương biết bao?
Nhưng ngẫm lại mình bây giờ, hay Thái Hoa Chân Nhân năm đó đến Thiên Lai Thành cầu pháp, lại không phải cũng như vậy hay sao?
Năm đó Thái Hoa Chân Nhân cầu phải ngụy đan pháp, bị hại thê thảm, cuối cùng ưu sầu mà chết, tọa hóa ở trong rừng núi.
Mà bây giờ mình lại đi cầu pháp, ai biết vận mệnh sẽ như thế nào?
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn hơi ảo não, thu gậy trúc về, phân biệt gõ ba bàn cờ nói:
- Còn cần tiếp tục sao?
Theo hắn gõ xuống, ba vị kỳ thủ giống như quả bóng xì hơi, đối phương lấy một địch ba, hơn nữa còn cùng người đấu kiếm, mình lại không thể xoay chuyển thế cục, nếu còn không chịu thua, thì ngay cả mình cũng cảm thấy mất mặt thay mình.
Mà theo ba vị kỳ thủ không nói gì đứng dậy hành lễ với Phương Nguyên, bầu không khí trong lương đình trở nên quỷ dị.
Tu Tiên Giả trong lương đình đều có biểu hiện kinh ngạc lại quái lạ, nhìn bóng lưng của Phương Nguyên, giống như nhìn một quái thai.
Không phải nói Thiên Đạo Trúc Cơ đều chỉ biết tu hành, không quan tâm ngoại vật sao?
Vì sao vị Thiên Đạo Trúc Cơ trước mắt kiếm đạo cao minh như thế, kỳ đạo cũng mạnh mẽ như thế?
Tuổi tác của hắn cũng không lớn, vì sao có nhiều thời giờ nghiên cứu ngoại đạo như vậy?
Sương Nhi tiểu thư rất không thoải mái, khuôn mặt nhỏ nhắn âm trầm, như sương lạnh sắp đóng băng.
Ánh mắt rời khỏi người Phương Nguyên, lại trừng về phía ba kỳ thủ.
Rất rõ ràng, bây giờ nàng thấy quá mất mặt, không chỉ hận Phương Nguyên, ngay cả ba vị kỳ thủ này, còn có Lệ Đạo Hùng kia cũng bị hận!
Mà thái độ của nàng, tự nhiên cũng ảnh hưởng mọi người trong lương đình, không ai dám lên tiếng vào lúc này.
Bộp bộp...
Mà ở trong hoàn cảnh tĩnh mịch như thế này, lại có người vỗ tay.
Mọi người đều nhìn về phía Kim Hàn Tuyết, chỉ thấy trên mặt nàng khó nén vẻ vui mừng, ánh mắt nhìn Phương Nguyên giống như ngôi sao tỏa sáng nói:
- Ta biết rồi, Thất thúc tổ nói huynh mạnh hơn ta, nên bảo ta cố gắng học tập huynh, vừa nãy ta còn không biết nên học cái gì, nhưng hiện tại... Huynh xác thực mạnh hơn ta!
Nàng vốn không giỏi giao tiếp, lại thêm lúc này vui mừng, nên nói chuyện hơi lộn xộn.
Nhưng vẻ mặt sùng bái nhìn Phương Nguyên của nàng, thì ai cũng thấy rõ.
Nữ đạo si này, bình thường không phải tâm cao hơn trời, suốt ngày lạnh lùng giống như nói người sống chớ gần sao?
Vì sao lúc này lại kích động vui vẻ như vậy?
Kim Hàn Tuyết thấy hắn đứng dậy, lại cung kính đưa tay dìu hắn lên, nói:
- Vậy ta đưa huynh trở về!
- Hừ...
Thấy cảnh này, Thôi Vân Hải ở cách đó không xa lạnh lùng hừ một tiếng...