Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 595: Trái tim kinh hãi (2)



Nhưng bọn họ chìm trong sợ hãi suốt mấy năm, lại vẫn chưa có cuộc chiến lớn nào xảy ra, có điều lời đồn đại vẫn không thể bị dập tắt, bá tánh đã nghe đến phát chán, chỉ bàn luận đôi chút, sau đó lại trở về cuộc sống bình thường! 

 Mà trước đây, Phương Nguyên cũng giống như vậy. 

 Đưa mắt nhìn tông môn, thế gia ở khắp nơi trong giới tu hành này, nên tranh quyền thì tranh quyền, nên trục lợi thì trục lợi, tuy ngoài miệng lúc nào cũng nhắc tới đại kiếp nạn, nhưng không thấy ai coi đại kiếp nạn là chuyện lớn, bởi vậy khiến cho phán đoán của Phương Nguyên thiếu đi sự chính xác, dẫn đến việc hắn chỉ nghe theo ý muốn của bản thân, một lòng tu hành. Mãi đến khi Lữ Tâm Dao nói qua chuyện này, hiện tại lại nghe Tôn quản sự nhắc đến, hắn mới nhớ tới chuyện này. 

 Hiện tại Tôn quản sự lại là lần đầu tiên nghiêm túc nói về đại kiếp nạn, khuyên hắn sớm bố trí mọi việc cho thỏa đáng. 

 Chẳng qua sau khi Phương Nguyên nghe xong, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy nặng nề. 

 Tôn quản sự đi rồi, hắn đã nghĩ rất lâu, suy nghĩ không ngừng nảy sinh ở trong đầu. 

 Tất nhiên là vị sư huynh này đối xử với hắn rất tốt, tuy những lời khuyên của đối phương không nói rõ ràng triệt để, nhưng Phương Nguyên cũng đã nghe ra, Tôn quản sự thật muốn tốt cho hấn. Hơn nữa theo như những gì đối phương nói, nếu đại kiếp nạn thật tới, mà hắn lại nán lại ở Thiên Lai Thành tránh thoát tai kiếp, như vậy sau khi đại kiếp nạn kết thúc, trong đại thế như rắn mất đầu này, quả thật rất dễ để làm nên chuyện lớn... 

 Hơn nữa lựa chọn này cũng ăn khớp với chấp niệm ở trong lòng hắn lúc trước! 

 Nhưng quan trọng là... lúc trước ở trên tiên đài, một vò rượu chua, một lời đã định, chẳng lẽ cứ quên đi như vậy sao? 

 Nhất thời trong lòng hắn hỗn loạn, Phương Nguyên dứt khoát đóng cửa phòng, một mình ngồi xếp bằng, tự hỏi đạo tâm của bản thân. 

 Mà lần này, hắn ngồi suốt từ trưa cho tới tối. 

 Ánh mặt trời ở bên ngoài cửa sổ dần dần tan biến, thay vào đó là vẻ âm u tăm tối của bóng đêm, mà nỗi lòng của Phương Nguyên cũng dần dần bình tĩnh lại. 

 - Ta biết Nam Hải là một hồ nước đục, nói không chừng giống như lời Tôn sư huynh nói, một khi bị cuốn vào trong đó, sợ rằng sẽ rất khó thoát thân, thậm chí chết oan chết uổng, ngạo khí có mạnh mẽ hơn đi chăng nữa thì cũng sẽ tan thành mây khói. Lúc trước đã đồng ý với Lạc sư muội là phải tới Nam Hải một chuyến, bây giờ làm sao có thể thay đổi ý định ban đầu chỉ vì một ý nghĩ tham lam của bản thân, hoàn toàn quên đi những chuyện trong quá khứ chứ? 

 - Một lời đã định, vạn kiếp cũng không thay đổi! 

 - Mặc dù tương lai xảy ra phong ba bão táp gì, ta cũng phải xông vào những phong ba bão táp đó! 

 Trong lòng đã có quyết định, Phương Nguyên không khỏi cảm thấy bản thân giống như đã trải qua một kiếp, đạo tâm trở nên kiên định hơn rất nhiều. 

 Đồng thời, hắn tự nhiên cũng nhớ tới Lạc Phi Linh! 

 Đối với nha đầu bướng bỉnh này, Phương Nguyên quả thật là một lời khó nói hết. 

 Có thể nói từ lúc sinh ra cho đến giờ, Phương Nguyên chỉ biết chăm chỉ đọc sách, chưa bao giờ có được mấy ngày thanh nhàn, điều này cũng tạo thành thói quen chỉ cần đọc sách tu hành là có thể khiến nội tâm của hắn được thỏa mãn. 

 Nhưng nếu không gặp Lạc Phi Linh, hắn sẽ không biết cái gì gọi là thú vui nhân gian, lại càng không biết mình đang hướng tới điều gì. 

 Bây giờ nói ra, thời gian hắn tiếp xúc với Lạc Phi Linh cũng không nhiều, nhưng trong quãng thời gian ngắn ngủi ấy, thần hồn của hắn vô cùng nhẹ nhàng, trong lòng cũng có chút rung động, điều này chưa từng xảy ra trước đây. 

 Bởi vì sự rung động ở trong lòng, hắn đồng ý sẽ tới Nam Hải một chuyến. 

 Mà giữa hắn và Lạc Phi Linh, tuy không có hứa hẹn rõ ràng, nhưng Lạc Phi Linh đã nói ra lời ước hẹn này với hắn, trong lòng sao có thể vô tình chứ? 

 Trong lòng Phương Nguyên hiểu rõ, thế nên hắn coi trọng. 


 Dứt lời, hắn định xoay người rời đi. 

 Khác với những gì Thái Hoa Chân Nhân đã phỏng đoán trước khi chết, hiện giờ Phương Nguyên mới chỉ tu luyện ba đạo Lôi Linh, vẫn còn cơ hội để quay đầu. 

 Sau khi hạ quyết tâm, hắn bèn đi ra gọi Quan Ngạo, chuẩn bị thu thập hành lý, rời khỏi Thiên Lai Thành. 

 Nhưng ai ngờ đi khắp cả trong lẫn ngoài, thế nhưng không hề thấy bóng dáng của Quan Ngạo, Phương Nguyên không khỏi có chút kinh ngạc. Nhìn Toan Nghê nằm dưới tàng cây trong viện ngủ say, hắn bước lại gần đánh thức nó, hỏi nó Quan Ngạo ở đâu. Toan Nghê cũng mơ mơ màng màng, hỏi gì cũng không biết.