Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 597: Ai có thể cản ta? (2)



Mà đám nanh vuốt được Sương Nhi tiểu thư mang đến kia thấy vậy, cũng đều giật nảy cả mình, vội vàng khuyên bảo. 

 Tuy bọn họ không dám trêu chọc Phương Nguyên, nhưng cũng không thể đứng nhìn Sương Nhi tiểu thư bị bắt giữ. 

 Phương Nguyên nghĩ đến đây là ở Kim gia, lông mày không khỏi nhíu lại, vừa nãy linh phù trên người Sương Nhi tiểu thư rất lợi hại, lại thêm hắn vốn không có ý đả thương người, nên để nàng tránh thoát, lúc này cũng không vội ra tay, chỉ ngưng thần nhìn Sương Nhi tiểu thư, lạnh lùng nói: 

 - Ngươi không cần sử dụng những thủ đoạn xấu xa như vậy, thả Quan Ngạo sư huynh ra, ta lập tức dẫn hắn rời Thiên Lai Thành! 

 Sương Nhi tiểu thư vẫn chưa hết sợ hãi, thấy mình và Phương Nguyên đã kéo dài khoảng cách, lại thấy Phương Nguyên bị người mình mang đến vây quanh, trong lòng ngược lại sinh ra hận ý, cả giận nói: 

 - Ngươi nghĩ ta là kẻ ngu si, dễ tin chuyện hoang đường của ngươi như vậy sao? Nói cho ngươi biết, lập xuống độc thệ, nói nếu như ngươi không rời Thiên Lai Thành, sẽ tẩu hỏa nhập ma, không chết tử tế được, ta sẽ nói cho ngươi biết thằng ngốc kia ở nơi nào! 

 Phương Nguyên nghe mà lòng phát hỏa. 

 Người tu hành, coi trọng nhất là lời thề, độc thệ làm sao có thể giống như trò đùa lập xuống? 

 Sương Nhi tiểu thư thấy thế, thì lấy lại tự tin, cười lạnh nói: 

 - Ngươi lại kéo dài, thằng ngốc kia sẽ rất khó giữ được tính mạng! 

 - Ngươi... 

 Phương Nguyên hít sâu một hơi, lại không có nửa phần chần chờ, đi về phía trước: 

 - Ngươi mới thật là kẻ ngu si! 

 Hắn biết Sương Nhi tiểu thư điêu ngoa tùy hứng, ra tay không nặng không nhẹ, cũng không biết nàng đào cho Quan Ngạo cạm bẫy gì, làm sao có thể yên tâm? 

 Lần này là thật dự định lập tức áp chế nàng, hỏi ra tung tích của Quan Ngạo. 

 - Nhanh, nhanh ngăn cản hắn! 

 Sương Nhi tiểu thư thấy Phương Nguyên chuyển động, lập tức sợ hãi kêu to lên. 

 Những thiếu gia tiểu thư được nàng dẫn tới kia, trong lòng có chút bất đắc dĩ: Thật biết gây phiền phức... 

 - Bạch! 

 Nhưng ý nghĩ còn chưa lóe qua, đã thấy Phương Nguyên nghiêng người vọt tới, thân hình như gió lướt về phía Sương Nhi tiểu thư. 

 Trong lòng bọn họ kinh hãi, vội vàng ngăn ở trước người Phương Nguyên. 

 Đối mặt với tu sĩ Thiên Đạo Trúc Cơ, không ai dám bất cẩn, mỗi người đều vận chuyển pháp lực, nhất thời liền thấy được ba bốn thanh phi kiếm, bảy tám đạo hỏa long, còn có các loại pháp khí đan dệt ở trên hư không, chặt chẽ vây quanh Phương Nguyên... 

 Những người kia tự nhiên không dám hạ sát thủ với Phương Nguyên, nhưng cũng không chút lưu thủ. 

 - Hừ! 

 Phương Nguyên dưới cơn thịnh nộ, làm sao có thể để bọn họ ngăn cản, hai tay áo rung lên. 

 - Đùng đùng đùng... 

 Hai tay áo được rót đầy pháp lực, sau khi vung ra cũng không thua hai pháp khí cao cấp. 

 Chỉ thấy thanh ảnh lay động, người tới gần hắn đều bị hai cái tay áo chấn bay ra ngoài, mấy thanh phi kiếm thì bị phá nát, ngân quang lóng lánh rớt xuống, sau đó vài món pháp khí kia cũng bị đánh bay, hắn mạnh mẽ mở ra một con đường, thân hình xông ra ngoài, giống như núi lở không thể ngăn cản. 

 - Cái này chính là thực lực của Thiên Đạo Trúc Cơ sao? 

 - Nhìn hắn chỉ là TTrúc Cơ trung kỳ, vì sao lại có pháp lực mạnh mẽ như vậy? 

 Những thiếu gia tiểu thư kia đều kinh hãi, như sợ quỷ thần, da đầu tê dại. 

 Ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên, đã có vẻ cực kỳ khủng bố. 

 Từ vừa mới bắt đầu, bọn họ đã không dám coi thường Phương Nguyên, cũng làm đủ chuẩn bị. 

 Nhưng vừa giao thủ, lại phát hiện đối phương mạnh mẽ hơn bọn họ tưởng tượng nhiều lắm... 

 Đối phương chỉ bằng vào pháp lực mạnh mẽ và tốc độ khủng bố, đã dễ dàng phá tan cách trở của bọn họ, trong lòng làm sao còn lo lắng được Sương Nhi tiểu thư gì, vội vàng thối lui ra sau, lùi chậm một chút, đều bị pháp lực của Phương Nguyên chấn bay. 

 - Phần phật... 

 Bất quá lúc này, hai bên trái phải lại đồng thời có hai thân hình lướt tới ngăn cản. 

 Không phải người khác, chính là Thôi Vân Hải và Kim Hàn Tuyết. 

 Thôi Vân Hải là theo Sương Nhi tiểu thư đến xem trò vui, vừa rồi đứng ở cách đó không xa, chỉ là tự nhận thân phận cao, nên không giống như những người khác cam nguyện để Sương Nhi tiểu thư điều động, chỉ là hắn không nghĩ tới không ai có thể ngăn cản được Phương Nguyên, Sương Nhi tiểu thư sắp sửa rơi vào tay giặc, trong lòng hắn cả kinh, vội vàng lao ra ngăn cản. 


 Thôi Vân Hải mặc áo bào trắng, hai tay bắt ấn, xúc động đạo đạo hư quang. 

 Trong hư không, mắt thường có thể thấy, có tới ba con Thú Linh trông rất sống động, một con là yêu lộc mọc sừng, một con là yêu lang răng nanh sắc bén, một con là yêu hầu thân thể cuồng bạo, ba con Thú Linh phân biệt luyện hóa lực lượng Mộc Hành, Kim Hành, Thổ Hành, từng con lực lượng không giống, rồi lại tương sinh hỗ trợ lẫn nhau, phân biệt hiện ra ở trong hư không, gầm thét vọt về phía Phương Nguyên. 

 Vừa ra tay, chính là thần quyết tổ truyền của Thôi gia... Vạn Linh Quyết! 

 Trong khoảng thời gian này, hắn vẫn kìm nén lửa giận, muốn cùng Phương Nguyên phân cao thấp.