Sương Nhi tế lên cấm trận, linh quang như tơ như sợi hiện ra, thoạt nhìn rất bất phàm, sau khi nàng tế cấm trận lên, còn cố ý liếc mắt nhìn Phương Nguyên, có chút đắc ý:
- Trước đây để ngươi dương dương tự đắc, ai thích đồ vật của ngươi, cấm trận của ngươi đã bị ta ném đi, từ trong tay người khác giá cao mua một cái, chẳng lẽ còn không mạnh hơn của ngươi?
Phương Nguyên chỉ liếc mắt nhìn, vốn định nhắc nhở Sương Nhi một câu, cấm trận của nàng quá tiêu hao pháp lực, e là không chống đỡ được thời gian quá dài lâu, hơn nữa linh quang quá sáng, cực kỳ dễ thấy, thật gặp phải nguy hiểm gì, chỉ sợ sẽ thành bia ngắm công kích...
Bất quá nhìn vẻ mặt đắc ý của nàng, trong lòng lại nghĩ, tội gì đi làm chuyện bao đồng?
Vì vậy dứt khoát không nói, điều khiển ngân toa bay về phía hạch tâm bí cảnh.
Đệ tử Kim thị khác, trong lòng đều thở dài, mặc dù có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn đi theo phía sau hắn, dù sao trước khi vào bí cảnh, mấy vị lão tổ đã dặn rất nhiều lần, lệnh bọn họ phải nghe lời Phương Nguyên, tuy Sương Nhi tiểu thư dám trực tiếp phát biểu bất mãn, nhưng này là thân phận của nàng quyết định, bọn họ còn không dám như vậy, nên trước tiên đi theo Phương Nguyên cho lành.
Chỉ chốc lát sau, mấy chục đạo linh quang lấp loé ở trong hư không, bay nhanh về phía trời xa.
Tu sĩ Trúc Cơ của các tiên môn khác, hoặc túm năm tụm ba, hoặc bảy tám người kết minh, cũng có người tự cao thực lực mạnh mẽ, một thân một mình thăm dò bí cảnh, về mặt khí thế xem ra, lại là Kim thị nhất mạch người đông thế mạnh nhất.
Khi bay lượn qua không trung, nhất thời gây nên rất nhiều tán tu kiêng kỵ, nhanh chóng né tránh bọn họ.
Nhưng thấy đối phương bay về phía hạch tâm của bí cảnh, tựa hồ không có hứng thú tranh cướp linh dược tiên chu, bọn hắn mới yên lòng lại.
- Trên đường đi, cũng nhìn thấy không ít thiên tài địa bảo, vì sao không tiện tay lấy đi?
Bỏ qua một hai đám người, những tộc nhân Kim thị còn không nói gì, nhưng một đường bay đi, trước sau gặp phải bốn năm nhóm người tranh cướp linh chu bảo dược, đánh vỡ đầu chảy máu, thực lực rõ ràng kém xa bọn họ, thậm chí có chút còn lưỡng bại câu thương, chỉ cần bọn họ đi xuống, là có thể dễ dàng đoạt bảo dược trong tay bọn họ, quả thực là cơ hội rất tốt.
Nhưng Phương Nguyên đối với chuyện này, lại làm như không thấy, trong lòng bọn họ nhất thời có chút không rõ, đã có người không nhịn được tiến lên hỏi.
- Ngươi muốn đi thì cứ đi, chỉ là ta sẽ không chờ ngươi, nếu trên đường lạc đội, quay đầu lại tự ngươi đi tìm Kim lão thái quân giải thích!
Đối với chuyện này, Phương Nguyên chỉ lạnh giọng trả lời một câu, nhất thời để tộc nhân Kim thị tức giận không nhẹ.
Đã có mấy người trong lòng thầm nghĩ:
- Cầm lông gà làm lệnh tiễn, Thiên Đạo Trúc Cơ rất đáng gờm sao?
Cứ như vậy bay hai ba canh giờ, chợt thấy phía trước có một ngọn núi cao vút, trên sườn núi đang có một đạo ánh sáng màu tím xông thẳng lên trời, xung quanh đại chiến kịch liệt, là một cô gái mặc áo trắng tay nắm pháp ấn, ác đấu với hai con Tử Lân Cự Mãng, bên cạnh có một con Bạch Hạc to như trâu nghé giúp đỡ, đang đánh cực kỳ kịch liệt, giết đến khắp núi cát bay đá chạy.
- Tử Hạm Chi...
Trong tộc nhân Kim thị, có người nhìn thấy tia sáng tím kia, nhất thời vui mừng kêu lên:
- Là bảo dược xếp hạng thứ chín trên Kỳ Bảo Lục!
Mọi người nghe xong đều mừng rỡ.
Trong Thông Thiên Bí Cảnh có vô số linh chu bảo dược, cũng không cách nào nhận biết rõ ràng từng cái, nhưng có một chút có thể xác định, có tên trên Kỳ Bảo Lục, thì tuyệt đối đều là dị bảo giá trị liên thành, chính là đồ vật Kim thị nhất mạch nhất định phải được, nếu nhìn thấy, há có thể buông tha?
- Phương sư huynh...
Kim Hàn Tuyết nhìn thấy cô gái kia, cũng lập tức đuổi lên, thấp giọng nói:
- Cô gái kia là Thánh Nữ của Trung Châu Thủy Nguyệt Giáo Tô Văn Hương, không biết là Trúc Cơ phẩm chất gì, nhưng vẫn luôn là nhân vật có tiếng thiên kiêu, danh tiếng hơn ta rất nhiều...
Phương Nguyên gật đầu, còn nhớ lúc đó cô gái này, cũng là người có tư cách leo lên ngọn núi bên phải kia.
Thân hình nàng lóe lên, bay đến phụ cận Tử Hạm Chi, đưa tay hái xuống, sau đó giơ tay gọi phi kiếm về, cười tủm tỉm nhìn đám đệ tử Kim thị nói:
- Không nghĩ tới xảo như thế, lại là ta gặp phải các ngươi trước, nhưng đáng tiếc, Tử Hạm Chi có chủ rồi, các ngươi tìm những thứ khác đi!
Vừa nói chuyện, phi kiếm bên người nàng uốn lượn, bạch quang như tơ, tựa hồ lúc nào cũng có thể chém ra.
- Cái gì có chủ hay không có chủ, tất cả bảo vật trong bí cảnh đều là của Kim gia ta, nhất là dị bảo có tên trên bảng?