Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 62: Một tiếng hót làm kinh người (1)



Dịch: Phúc Trương

Biên: Xiaooo

“Ha ha, đứa nhỏ này trông vậy mà cũng không tệ, ngay cả pháp bảo của Trần sư huynh cũng phá được, lão phu cũng muốn thử một chút!”

Bên trong Tiểu Trúc phong lúc này, không khí vô cùng náo nhiệt.

Phương Nguyên không chỉ làm cho đám đệ tử tiên môn thán phục, mà ngay cả mấy vị chấp sự dường như cũng rất hứng thú với hắn. Ban đầu bọn hắn còn chưa biết phải khảo hạch Phương Nguyên như thế nào, nhưng bây giờ, mỗi người đều cảm thấy rất hứng thú, nhất là sau khi thấy Tát Đậu Thành Binh của vị chấp sự béo cũng bị Phương Nguyên phá giải, mấy vị chấp sự khác càng cảm thấy kích động trong lòng.

Một vị chấp sự nhỏ người mặt đen từ bên trong cười híp mắt bước ra, tiện tay tìm bên trong túi càn khôn, cũng không biết làm thế nào mà từ bên trong một chiếc túi dài không tới ba thước, thế mà lấy ra một pho tượng đá màu đen cao tầm ba, bốn trượng...

"Bành" một tiếng, hắn lệnh tượng đá ngồi xổm trên mặt đất, làm mặt đất rung bần bật lên.

Phương Nguyên cũng bị chuyện này hù dọa một chút, mắt lộ ra vẻ cảnh giác nhìn vị chấp sự kia.

“Tào sư đệ, ngay cả Địa Hỏa Lục Thần Tượng ngươi cũng đem ra, không khỏi mang tiếng khi dễ hậu bối chứ!”

Một vị chấp sự khác cười lắc đầu, sau đó liền lấy ra một cái hồ lô, nhìn Phương Nguyên cười híp mắt nói:

“Ta có nuôi một con Hắc Chương Liễu Văn Yêu Xà cũng được ba năm rồi, nhưng chưa có dịp sử dụng trong thực chiến, không biết uy lực thế nào, tình nguyện đóng góp sức hèn vào cửa thứ ba có được không?”

Phương Nguyên nghe được tiếng "Xì xì" bên trong hồ lô phát ra, nhịn không được run một cái.

“Ha ha, nhường cho ta đi, để ta mang Hồng Vân Tử Đồng Thú lên thượng đài một tí...”

Nghe từng vị chấp sự thế mà tranh nhau bước lên, trong lòng Phương Nguyên phiền muộn gần chết.

Hay là mình quay lại tu luyện cho đến Luyện Khí tầng ba đại viên mãn sau đó quay lại thì tốt hơn, bây giờ giống như tự tìm đường chết vậy?

Hắn chỉ mới luyện qua kiếm đạo, còn về pháp thuật thì dốt đặc cán mai, thông qua được hai cửa kia cũng có vài phần may mắn, nếu tiếp tục đối diện mấy cửa tiếp theo làm sao mà vượt qua đây. Còn thêm một việc nữa là mấy vị chấp sự lúc này ai cũng có vẻ vô cùng hào hứng, hắn cũng không biết trước mặt còn bao nhiêu cửa nữa đây...

Lúc này trong đám đệ tử tiên môn, từng người từng người đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

“Thì ra, muốn trở thành đệ tử tiên môn lại khó khăn đến thế, vậy mà chúng ta...”

Có người thấp giọng trò chuyện cùng đồng bạn đứng kế bên mình.

“Đúng vậy, nếu sớm biết được cơ hội tu hành của chúng ta có được không phải dễ dàng, từ đầu ta phải nỗ lực tu hành gấp bốn lần...”

Người bên cạnh tỏ vẻ vô cùng tán thành, thậm chí trong lòng còn có chút hổ thẹn.

“À hèm, Vân trưởng lão kêu các ngươi kiểm tra tu vi của đứa nhỏ này một chút, không phải kêu các ngươi thử pháp bảo hay yêu thú!”

Rất may vẫn còn vị chấp sự áo bào màu trắng kia nhịn không được, ngắt lời mọi người đang tranh nhau, trầm giọng nói:

“Dù sao trước giờ đứa bé này tu hành ở Tạp Vụ điện mà tu vi được nhường này, còn luyện được mấy chiêu kiếm tốt như vậy đã rất hiếm thấy rồi, tu hành không chỉ có thực lực, bây giờ cũng không phải thời điểm thích hợp để bọn hắn tập trung truy cầu thực lực, vả lại hắn cũng chưa được dạy dỗ pháp lực, nên cũng không cần khảo nghiệm đâu!”

Mấy vị chấp sự khác nghe vậy thì lúc này mới thu liễm lại, chỉ kinh ngạc hỏi: “Vậy bây giờ kiểm tra cái gì?”

“Nhóc con, để lão phu tới thử thuật bói toán của ngươi một chút xem sao?”

Vừa dứt lời, liền có một vị lão chấp sự mặt tím bước ra, từ trong tay áo lấy ra một quyển thẻ tre, nói:

“Trong tay ta có một quyển Yển Sư Tam Vấn, bên trong có ba đạo bói toán, ngươi nếu có thể bói ra kết quả, thế thì có thể lập tức thông qua cửa thứ ba!”

Mọi người nghe thấy vậy đều gật đầu đồng ý.

Bói toán là gốc rễ của trận pháp, trong giới tu hành có vô số đại trận, đều được thôi diễn ra từ thuật bói toán, mà trong tương lai bất luận là bày trận hay phá trận không thể thiếu bói toán, đây cũng là lí do mà bói toán là một trong tứ đại căn cơ của giới tu hành. Vừa rồi bọn hắn đã kiểm tra xong tu vi và kiếm pháp của Phương Nguyên, bây giờ tiếp tục kiểm tra thuật bói toán cũng hợp tình hợp lý.

Nghe được không cần liều mạng nữa, Phương Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm, cung kính nhận lấy thẻ tre.

Hắn liền ngồi xuống đất, mượn thẻ tre của vị chấp sự kia, loay hoay trên mặt đất.

Lão chấp sự nhìn hắn vận dụng thuần thục tính trù, cũng âm thầm gật đầu.

Bói toán, khí cụ, dược lý cùng thư pháp là tứ đại căn cơ của giới tu hành, bên trong Tiên Tử đường cũng có dạy. Nhưng thời điểm học tập bên trong Tiên Tử đường, Phương Nguyên chỉ một lòng ra sức học hành Đạo Nguyên Chân Giải, lại vô cùng thờ ơ với bốn môn này. Nhưng sau khi Đạo Nguyên Chân Giải bị hủy bỏ, Phương Nguyên bất đắc dĩ tiến vào tiên môn làm đệ tử tạp dịch, hắn một lòng tu hành muốn mau chóng bù đắp lại những kiến thức này.

Từ lúc bắt đầu tiến vào tiên môn tới giờ, ngoại trừ tu hành ra thì thời gian còn lại hắn đều chỉ chăm chú học bốn đạo căn cơ này.

Thuật bói toán cũng có thể coi là môn hắn thông thạo nhất.

Bên trong từng cái biến hóa, đều có dấu vết để lần theo, trời sinh hắn đã có thiên phú về phương diện này.

“Yển Sư Tam Vấn” bên trong thuật bói toán cũng không phải nan đề cao thâm gì, Phương Nguyên chỉ tốn chốc lát đã cho ra kết quả.

“Tính toán không tệ, nhưng mà phép tính còn chút vấn đề, đường đi hơi quanh co, nhưng mà thông cảm cho ngươi tự mày mò học, đạt đến trình độ như thế này cũng không tệ. Cửa thứ ba này coi như ngươi đã thông qua, sau này tiến nhập tiên môn cứ tìm ta, ta sẽ chỉ điểm cho ngươi tử tế!”

Lão chấp sự này nói chuyện vô cùng hòa khí, cũng rất vui vẻ, tán thưởng hắn, sau đó thu hồi thẻ tre và xăm.