Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 622: Dám Theo Tới không? (1)



Các đệ tử Kim thị đều là lần đầu tiên nhìn thấy kim trụ, nên cũng rất kinh ngạc. 

 Bất quá phần hiếu kỳ này lại không giống như Phương Nguyên, nhìn mấy lần liền thôi, chỉ thấy Phương Nguyên quan sát một lúc lâu còn không lên đường, trong lòng đều cười gằn, cho rằng hắn giả vờ cao thâm, chờ không bao lâu đã mất hết kiên nhẫn. 

 - Đi thôi! 

 Phương Nguyên quan sát kim trụ một lát, cuối cùng xoay người lại, chỉ về phương bắc. 

 Nhưng lúc này người Kim gia đều lạnh lùng không nói, ngược lại có chút chế giễu nhìn Phương Nguyên. 

 Phương Nguyên nhíu mày: 

 - Có vấn đề gì sao? 

 Người khác đều không lên tiếng, chỉ cười gằn, Kim Hàn Tuyết nhíu mày, đi lên phía trước nói: 

 - Không thể đi về phía trước nữa, vừa thấy mười hai kim trụ, lại tới trước chính là Tử Vụ Hải ở cuối bí cảnh, rất dễ tao ngộ Thú Linh lợi hại... 

 Phương Nguyên nghe xong, trong lòng nhất thời rõ ràng bọn họ lo lắng cái gì. 

 Trong ngọc giản Kim gia cho hắn, sớm đã giải thích những thứ này rất tỉ mỉ. 

 Nói thí dụ như mười hai kim trụ, chính là đông nam tây bắc mỗi nơi ba cái, ổn định bốn phía, chỉ là tây bắc có một kim trụ đã từng tao ngộ hạo kiếp, hơi có hư hao, bởi vậy bầu trời tây bắc thoạt nhìn thấp hơn nơi khác một ít, mà bây giờ, hắn một đường hướng bắc, nhìn thấy cây kim trụ này, chính là một trong ba cây kim trụ ở phương bắc, mà nhìn thấy cây kim trụ này, thì đại biểu sắp đến cuối bí cảnh rồi. 

 Mà cuối bí cảnh thì có một Tử Vụ Hải, trong Tử Vụ Hải có một tiên đài. 

 Tiên đài này có tác dụng gì, trong ngọc giản không nói, nhưng Phương Nguyên biết tiên đài phong ấn một thứ cực kỳ lợi hại, hết sức quan trọng với bí cảnh, xung quanh có vô số Thú Linh bảo vệ. 

 Chỉ là tuy Kim gia nói không rõ, nhưng Phương Nguyên suy đoán, những Thú Linh kia hẳn là rất dễ dàng bị ảnh hưởng, dần dần mất đi tác dụng bảo vệ, thậm chí làm xằng làm bậy. 

 Trước đây không lâu, những Thú Linh kia tiết ra oán khí ngập trời, thậm chí ảnh hưởng đến Yêu thú trong Thú Uyển, suýt nữa gây thành đại họa, mà sở dĩ Kim gia gấp gáp mở bí cảnh ra như vậy, là bởi vì lo lắng tiên đài sẽ xảy ra vấn đề. 

 Lần này Phương Nguyên đi vào, nhiệm vụ trọng yếu nhất chính là đi chỗ tiên đài. 

 Ở trong Túi Càn Khôn của hắn có một cái bia đá, chính là mấy vị lão tổ Kim gia bí mật cho hắn, chỉ cần hắn có thể đến trên tiên đài kia, thay tấm bia đá cũ bằng bia mới, như vậy nhiệm vụ xem như hoàn thành... 

 Phương Nguyên nghe vậy, nhíu mày nói: 

 - Chúng ta muốn đi hạch tâm của bí cảnh, không phải sẽ đối mặt với Thú Linh sao? 

 Kim Hàn Tuyết trầm mặc chốc lát, sau đó nói: 

 - Nhưng hiện tại chúng ta đi qua, phỏng chừng sẽ không vào được! 

 Nàng ngừng một chút rồi mới giải thích: 

 - Tuy ta cũng là lần thứ nhất tiến vào bí cảnh, nhưng trước đây nghe các thúc bá nói, Thú Linh trong Tử Vụ Hả bị tà khí xâm nhiễm, có thể sẽ chạy ra Tử Vụ Hải, làm loạn ở trong bí cảnh, bởi vậy chúng ta mới cho tu sĩ khác đi vào bí cảnh, là muốn mượn lực lượng của bọn hắn, hợp lực chém giết những Thú Linh kia... 

 - Bất quá trên đường chúng ta tới, tuy cũng gặp phải vài con Thú Linh lợi hại, nhưng thực lực của chúng nó khá bình thường, đặt ở trong Tử Vụ Hải mà nói, nhiều nhất chỉ xem là tồn tại ngoại vi, không đáng nhắc tới, nói cách khác... 

 - Bây giờ Thú Linh lợi hại chân chính, đều còn ở trong Tử Vụ Hải... 

 - Dưới tình huống như vậy, chúng ta muốn vào Tử Vụ Hải, giống như tự tìm đường chết! 

 Phương Nguyên nghe vậy, hơi nhíu mày nói: 

 - Như vậy Thú Linh ở nội vi sẽ mạnh bao nhiêu? 

 Hống... 

 Kim Hàn Tuyết vừa định nói chuyện, lại nghe phía trước có tiếng rống to, rung động khắp nơi. 

 Trong lòng mọi người cả kinh, lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ngoài ba bốn dặm, thình lình có một mảnh sương mù màu đen tuôn tới, như mây đen che đậy nửa bầu trời, mà ở trong mây đen, thình lình có một con Cự Tích thân thể như núi lúc ẩn lúc hiện, thấp giọng gào thét lao đi, hung khí khủng bố khó có thể dùng lời diễn tả được, như sơn băng địa liệt. 

 Cách xa như vậy, cũng làm cho những đệ tử Kim gia kia cảm nhận được hung phong như cương đao róc xương, sắc mặt hoàn toàn biến đổi. 

 - Hung thú... 

 - Đó là... Thú Linh Hung thú... 

 Phương Nguyên nhìn thấy, trong lòng cũng trầm xuống. 

 Trước đây hắn đã biết Hung thú tồn tại, nhưng bây giờ lại là lần thứ nhất nhìn thấy, nhìn kỹ chỉ thấy con Cự Tích kia dài bảy tám trượng, quả thực giống như một ngọn núi nhỏ, tuy chỉ là linh thể, nhưng lại có thể nhìn thấy vảy đen dày đặc, hắc vụ vô tận từ trên người nó phát ra, mỗi một tia đều như nặng vạn cân, để cây cối xung quanh ngã trái ngã phải. 

 - Lực lượng này... đã không thua Kim Đan bình thường rồi? 


 Trong lòng hắn không nhịn được mừng thầm: Chẳng phải là lợi cho mình quá rồi sao? 

 - Chạy mau... 

 - Vì sao xui xẻo như vậy, mới vừa tới đây, đã đụng phải Hung thú lợi hại như vậy? 

 Những đệ tử Kim thị kia, đột nhiên gặp phải Hung thú lợi hại như vậy, từng cái đều bị doạ sợ mất mật.