Phương Nguyên nghe tiếng liền động, thân hình vọt về phía bọn họ, áo bào phần phật, hung uy tứ phía.
- Ngươi...
Những người kia thất kinh, muốn tránh né, nhưng làm sao tránh được?
Lại có năm người bị ném vào trong đại trận, những người còn lại đều hai mặt nhìn nhau, vừa sợ vừa giận...
Thẳng đến lúc này, bọn họ còn không hiểu chuyện gì xảy ra...
- Phương sư huynh, coi như đám người Sương Nhi vô lễ với huynh, nhưng huynh cũng không cần...
Kim Hàn Tuyết cũng không nhịn được, sắc mặt tái nhợt, đến gần Phương Nguyên nói.
- Ha ha, Phương đạo hữu, chỉ là tiểu nhi không hiểu chuyện vô lễ, cần gì coi là thật chứ?
Còn không chờ Kim Hàn Tuyết nói xong, chỉ nghe sau lưng có người gầm thét, sau đó vài tiếng gió từ xẹt qua bên người.
Ba tên đệ tử Kim gia kia đều có tu vi cao thâm, lão luyện thành thục, trong đó còn bao gồm Trường Nhạc sư thúc, có lẽ địa vị không bằng Kim Hàn Tuyết, nhưng tu vi lại không thấp, bọn họ liên thủ vọt về phía Phương Nguyên, thoạt nhìn giống như muốn khuyên can.
Nhưng ngay khi bọn họ xông lên, Phương Nguyên lại xoay người, nhìn bọn họ một cái.
Thần sắc kia tựa như cười mà không phải cười, mang theo vẻ lạnh lùng:
- Chỉ là không hiểu chuyện sao?
- Giết hắn!
Nhìn sắc mặt Phương Nguyên cười gằn, trong lòng ba người đều cả kinh, đột nhiên gầm thét.
Vèo!
Thân hình của bọn hắn đồng thời dừng lại, sau đó hét lớn, chỉ thấy bên cạnh bọn hắn có một thành phi kiếm tỏa ra sương mù mông lung, một quỷ trảo tinh quang lấp lóe, còn có một cái đầu lâu to bằng nắm tay, tất cả đồng thời bay lên.
Một nháy mắt, sát khí kinh người, hung uy khủng bố bao phủ về phía Phương Nguyên.
Này đâu phải khuyên bảo gì, mà là vật lộn sống mái với nhau rồi!
- Ngay cả ta cũng có chút không kiên nhẫn, các ngươi lại có thể nhịn lâu như vậy, thật khâm phục!
Phương Nguyên nhìn ba người bọn họ, sắc mặt lạnh lẽo, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.
Vèo!
Phi kiếm đâm thẳng đến mi tâm của Phương Nguyên, thế như lôi điện, uy lực đáng sợ.
Quỷ trảo màu đen thì trong nháy mắt trở nên to lớn, ôm theo sương mù đen nhánh vồ xuống, như che đậy ánh sáng mặt trời, đầu ngón tay bắn ra tinh mang bao phủ bốn phía, làm cho người ở dưới trảo căn bản không có chỗ chạy trốn...
Còn cái đầu lâu kia, thì lại càng quỷ dị.
Rõ ràng là bay về phía Phương Nguyên, nhưng trên đường bay tới lại biến mất tung tích, thời điểm xuất hiện lần nữa đã tới sau lưng Phương Nguyên, miệng máu mở lớn, mạnh mẽ táp tới đầu hắn, trong hốc mắt quỷ hỏa hừng hực, khủng bố khó có thể hình dung.
Đây là một trận đại chiến rất bất ngờ, tựa hồ do một vài người trẻ tuổi đấu khẩu gợi ra.
Nhưng trong trận đại chiến mạc danh kỳ diệu này, song phương lại đều sớm chuẩn bị kỹ càng.
Trong các tộc nhân Kim thị, phần lớn người không biết chuyện gì, chỉ ngây ngốc đứng nhìn, nhưng ba người tế pháp bảo kia lại sớm chuẩn bị kỹ càng, từ bọn họ vừa ra tay đã dùng hết toàn lực thi triển sát chiêu là có thể biết.
Bọn họ sớm có dự mưu, thậm chí chờ mong đã lâu...
Nhưng đón sát chiêu của ba người này, sắc mặt Phương Nguyên lại không có chút biến hóa, đưa tay niết pháp ấn.
Rắc rắc...
Theo tiếng sét vang lên, điện quang phun trào, một con Lôi Linh Chu Tước xuất hiện, xòe hai cánh dài tới ba bốn trượng, nó dùng sức vỗ một cái, phi kiếm, quỷ trảo, đầu quỷ đều nổ tung!
Phương Nguyên thì chậm rãi đi về phía trước, sau lưng Lôi Linh Chu Tước bay theo, cao cao tại thượng.
Ánh mắt của hắn lạnh lùng, nhìn về phía Trường Nhạc sư thúc nói:
- Kim lão thái quân chân chính dặn dò các ngươi là cái gì?
Vị Trường Nhạc sư thúc sau lưng cõng khuông lớn kia, nhìn thấy Phương Nguyên có hung uy như vậy thì biến sắc, rõ ràng mình cũng là cao thủ Trúc Cơ kỳ, nhưng lại không dám ra tay, trong lúc cấp thiết lệnh hai người kia xông lên trước, mình thì lui ra sau mấy chục trượng, khóe mắt không ngừng nhảy lên, sắc mặt trắng bệch.
Phương Nguyên cũng không ngừng bước, hai cánh tay rung lên.
- Rào...
Theo động tác của hắn, Lôi Linh Chu Tước cũng giương cánh ra...
Hai cái cánh lớn giống như lôi hải trực tiếp xuất hiện ở trước người Phương Nguyên, sau đó quét qua hai bên.
Đừng nói hai tu sĩ Trúc Cơ vọt tới kia, đệ tử Kim thị khác đang ngăn ở trên đường, cũng bị quất qua hai bên, không biết lăn ra bao xa, ở trước người Phương Nguyên đã là một con đường bằng phẳng...
Trong lòng hơi khâm phục Kim lão thái quân, quả thật mưu kế xâu xa, lại không nói mục đích thực sự cho hai cháu gái ruột của mình.
Có lẽ là lo lắng Kim Hàn Tuyết quá ngây thơ, không thủ được bí mật ở trước mặt mình, còn Kim Hàn Sương thì quá ngu, dễ dàng lộ ra sơ hở?
- Là ý tứ của lão thái quân!
Trường Nhạc sư thúc thấy vẻ mặt tức giận của Kim Hàn Tuyết, đám tộc nhân Kim thị ở xung quanh cũng nghi hoặc khó hiểu, chỉ có Phương Nguyên như nhìn thấu tất cả mọi chuyện, nên không giấu giếm nữa, hắn mở tay ra, trong lòng bàn tay bay lên một đạo pháp ấn, ấn bắn vào hư không, huyền ảo phức tạp, mơ hồ có thể thấy được một cổ triện huyền phù ở trong đó.