Hai người kia một người nhìn qua tuổi tác chừng ba mươi mấy, dưới nách kẹp lấy một cây dù màu đen, thân khoác áo bào tím, thần sắc lạnh lùng, chân đạp lên hư không mà đến, phảng phất trời sinh quý khí, người còn lại tay nâng một tảng đá màu đen, áo bào vải thô, nhìn như dã nông quê mùa, cả hai đều sắc mặt âm trầm, cùng lúc hiện thân, lập tức liền khiến cho không khí chung quanh vì đó thoáng phần ngưng trọng.
Năm lộ cao thủ Kim gia đã bị Phương Nguyên chém giết ba lộ.
Hiện tại, hai lộ cao thủ cuối cùng rốt cục đồng thời chạy tới...
Chỉ là, hai đạo nhân mã sau cùng này, liệu còn có hi vọng trấn áp tên Thiên Đạo Trúc Cơ kia ư?
Trong lòng Trường Nhạc sư thúc không khỏi có chút thấp thỏm, nhịn không được quay đầu nhìn giỏ lớn sau lưng, vẫn may, còn kịp...
- Ở trong bí cảnh Kim gia ta, ngươi cũng dám giương oai?
Ở phương diện tốc độ, cao thủ hai lộ còn sót lại rõ ràng chậm thua một nhịp, chính vì vậy bọn hắn mới rớt lại ở mặt sau.
Nhưng bọn hắn tính ra cũng tương đối may mắn, rốt cục không xui xẻo đến mức lẻ loi một mình đối mặt Phương Nguyên, mà là hai người đồng thời chạy tới.
Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, bọn hắn há còn không hiểu, trong lòng vừa sợ vừa giận, không chút nghĩ ngợi, hai người chia nhau một trái một phải cùng lúc nhắm đến Phương Nguyên, đồng thời không chút nào nương tay, đồng loạt tế ra pháp bảo trong tay.
Giữa không trung, bỗng chốc mây đen rậm rạp, tiếp sau là mưa rào rơi xuống xối xả.
Càng thêm quỷ dị chính là, tùy theo cơn mưa này đổ xuống, mạ non dưới mặt đất lập tức cháy khô, ngay cả đá xanh cứng rắn sau khi bị hạt mưa đánh trúng cũng lập tức xì xì bốc khói xanh, bằng mắt thường có thể thấy, chỉ thoáng chốc liền bị ăn mòn thành từng hố nhỏ.
- Sao độc như vậy?
Thấy cảnh này, trong lòng Phương Nguyên không khỏi có chút ngưng trọng.
Vì đối phó mình, mấy lộ cao thủ do Kim gia âm thầm mai phục này đều được ban cho pháp bảo.
Nhưng pháp bảo cũng là có mạnh có yếu, người đầu tiên bị chính mình giết chết, thứ cầm trong tay chính là Ô Tinh Phược Long Liên.
Pháp bảo này vừa có thể đả thương người vừa có thể bắt người, nếu sử dụng thỏa đáng có thể tính là diệu dụng vô song, nhưng nếu dùng không tốt liền khá là gân gà, không phát huy ra được uy lực chân chính.
Người thứ hai thì lại cầm một đôi Âm Dương Giảo Phong Đao, pháp bảo này thi triển lên, uy lực cực kỳ đáng sợ, nhưng đồng dạng cũng là tương đối dễ bị phá mất.
Lão đầu thứ ba vừa nãy thì cầm theo Huyền Sơn Thiết Môn Thuẫn, thuẫn bài này uy lực cũng không nhỏ, một kích toàn lực của Chu Tước Lôi Linh dưới tay Phương Nguyên sao mà cường hoành, thế nhưng lão đầu kia rõ ràng bằng vào thuẫn bài vẫn có thể trực tiếp ngăn cản, không hề tổn thương mảy may...
Đáng tiếc khuyết điểm của thuẫn bài cũng rất lớn, ngăn cản được thần thông, lại không ngăn cản được lực lượng đơn thuần.
Thế là kết quả tương đối thảm, bị một quyền của Phương Nguyên trực tiếp chấn chết.
Bởi vậy những pháp bảo này, như thật đánh giá kỹ càng, cùng lắm cũng chỉ được tính là pháp bảo trung cấp.
Nhưng của hai người sau cùng này thì lại khác.
Dù kia vừa bung ra, rõ ràng liền có thể dẫn lên mưa độc đầy trời, ăn mòn nham thạch, như thế đã tính là tương đối đáng sợ.
Trong khi người tay kia cầm tảng đá kia, lúc nãy ném tảng đá đi ra, lập tức liền có thể hóa thành một ngọn núi, hiển nhiên càng là hết sức khó xơi...
Nếu Phương Nguyên đoán không sai, thứ hai người cầm trong tay hẳn nên đều được tính là pháp bảo cao cấp.
Vì bắt được mình, Kim gia quả thực không tiếc vốn gốc!
Chẳng qua, đến vốn gốc như thế đều bỏ ra, sao không tiếc bỏ luôn cho mình nửa cuốn Lôi Pháp?
Trong lòng có một cỗ tử khí vọt thăng mà lên, Phương Nguyên rút thân lui nhanh, trong tay hiện ra bảo phiến năm màu kia.
Phiến này chính là lúc trước Cửu Cô đoạt được từ trong tay yêu quái Nam Hoang thành, Phương Nguyên một mực dùng rất thuận tay.
Tuy Cửu Cô không nói qua điều gì về phẩm giai của phiến này, nhưng Phương Nguyên phỏng chừng thứ có thể được người như nàng để ở trong mắt, phẩm giai tuyệt đối sẽ không thấp, trước đây tu vi Phương Nguyên chưa đủ, chỉ sử dụng được một bộ phận thần uy của phiến này, đến hiện tại, lại không có gì cần phải bảo lưu nữa...
- Xào xào...
Một thân pháp lực hung hăng tràn vào bảo phiến năm màu, trên mặt phiến tức thì không ngừng có phù văn phát sáng.
Xu thế lan tràn của băng sương không chút ngừng nghỉ, thậm chí còn xâm nhập thẳng về phía cây dù màu đen.
Phương Nguyên vừa thấy cảnh này, lập tức càng thêm khẳng định:
- Quạt lông năm màu tất cũng là pháp bảo cao giai...