Trong khoảnh khắc sau cùng, mặt mày Trường Nhạc sư thúc xám như tro tàn, ôm chiếc giỏ đến trước người, rồi vứt ra xa xa.
Sát na sau đó, hắn liền bị chưởng thế của Phương Nguyên đánh trúng.
Chỉ nghe răng rắc mấy tiếng, xương cốt toàn thân hắn vỡ vụn, một búng máu tươi cuồng phun mà ra.
Cả người lung la lung lay giữa không trung, sau đó từ từ xụi lơ, rơi rụng xuống...
Phương Nguyên không để ý tới hắn, trực tiếp lướt qua, lao tới chiếc giỏ đang rơi xuống mặt đất.
Giỏ lớn rơi trên một đỉnh núi, im lìm không nhúc nhích, chẳng thấy có chút phản ứng nào.
Phương Nguyên nhíu mày, đưa tay mở ra nắp giỏ, ngưng thần dò xét.
Sau đó hắn không khỏi hơi ngớ...
... Trong chiếc giỏ kia không ngờ lại trống rỗng, chẳng thấy thứ gì.
Bá!
Phương Nguyên ngẩng đầu, ngưng thần hướng dò xét xung quanh.
- Độn đi rồi? Hay là vốn không có vật gì?
Hiện tại cảnh giới hắn đã là Trúc Cơ tầng tám, thần thức cảm ứng linh mẫn dị thường.
Nhưng hắn nhìn quanh bốn phía lại vẫn không phát hiện có thứ gì thoát đi, cũng không phát hiện có khí tức nào ẩn nấp.
Ngưng thần suy tư nửa buổi, hắn liền không quấn quít vấn đề này nữa, bấm tay bắn ra một luồng hỏa diễm.
Dù nhìn không ra chiếc giỏ này có gì cổ quái, nhưng trước cũng phải đốt đi rồi tính...
Trơ mắt nhìn chiếc giỏ bị thiêu thành tro tàn, Phương Nguyên quay người trở lại chiến trường.
Chỉ thấy lúc này, khung cảnh trong mảnh núi hoang đã hoàn toàn biến đổi.
Khắp nơi toàn là chân tàn tay cụt, khắp nơi toàn là thi hài máu tưới, bốn phương tám hướng quanh ngọn núi còn có không ít vết tích bị phi kiếm cắt gọt, cây khô bị liệt diễm thiêu đốt cháy đen, trên mỏm đá xanh cũng có lỗ thủng loang lổ vì bị mưa độc xâm thực đi ra, nhìn mà giật mình, trên đỉnh đầu, sắc trời lại đã như thường, tia nắng ấm áp vẫy xuống, rải một màu vàng rượm lên đất trời...
Nhưng màu vàng rượm này chiếu lên mảnh chiến trường, lại càng khiến người cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Phương Nguyên quét mắt nhìn qua toàn bộ chiến trường, thản nhiên nói:
- Còn muốn đấu nữa không?
Nghe được lời này, hơn mười tên đệ tử Kim gia còn sống sót đều có chút thất hồn lạc phách nhìn lại.
Hiển nhiên còn có người chưa tiêu hết màu máu trong đáy mắt, nhưng càng nhiều là chỉ thừa lại một mảnh tuyệt vọng và mỏi mệt...
- Còn đấu cái gì nữa...
Đầu lĩnh năm lộ phục binh đều đã chết, Trường Nhạc sư thúc cũng đã chết, bẫy rập lần này của Kim gia có thể nói đã bị phá cho tan tành.
Điều này càng khiến bọn hắn cảm thấy mệt mỏi khó mà hình dung!
Dù biết đi ra bí cảnh sẽ hứng chịu trừng phạt càng nghiêm trọng, song lúc này đã không ai có dũng khí ra tay đánh tiếp.
Làm không được a...
- Nếu không muốn tái đấu, vậy tập trung nói chính sự đi!
Phương Nguyên đánh giá một chút đám người Kim gia còn sống sót, phủi phủi áo bào, chầm chậm đạp trên hư không dạo bước nửa ngày, sau đó cúi đầu nhìn xuống đám người Kim gia, sắc mặt bình tĩnh dị thường, nhẹ giọng nói:
- Chọn mấy người thông minh cơ trí đi ra ngoài đưa tin cho lão thái quân, nàng đưa ta năm phần đại lễ, ta đều đã nhận, rất hài lòng!
- Mà giờ, cũng nên đến lúc nàng thực hiện lời hứa!
Tộc nhân Kim gia tại trường liếc nhau một cái, sắc mặt đầy vẻ đắng chát.
- Ta mang theo thành ý hướng Kim gia cầu pháp...
Phương Nguyên trầm mặc một lát, sau đó mới nói tiếp, trong mắt lóe lên một mạt tàn khốc hiếm thấy:
- Cho nên đi nói với lão thái quân, đừng tiếp tục khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta, ở bên ngoài, nàng định đoạt, trong này, nàng không có tư cách cò kè mặc cả!
- Nhãi ranh càn rỡ, dám cả gan uy hiếp ta?
Trái phải xung quanh thấy lão thái quân nổi trận lôi đình, trong lòng ai nấy đều cả kinh.
Hiện tại bí cảnh Thiên Lai thành Kim thị đã mở ra bốn ngày, mà trưởng lão các đại tiên môn, thế gia canh giữ ở bên ngoài bí cảnh, cùng với Tiên Minh Tuần Giám Sứ, còn có chư vị lão tổ Kim gia, tất cả đều vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi, lặng lẽ theo dõi trận chiến bí cảnh này!
Dựa theo kinh nghiệm trước kia mà nói, những đệ tử chư gia tiến vào bí cảnh này, chí ít cũng phải sau bốn năm ngày mới có người đi ra, hơn nữa những người đi ra trước nhất, thường thường đều là thực lực không đủ, tự nghĩ ở trong bí cảnh cũng không lấy được thứ gì tốt, hoặc là bị trọng thương trong quá trình tranh đấu với người, không cách nào tự mình hóa giải, mới vội vàng trốn ra mong được các sư trưởng cứu trị...