Nhưng Phương Nguyên đến quá nhanh, tuy nàng ta mượn Nhân Kiếm bỏ chạy, nhưng con hạc trắng ở bên cạnh lại không trốn kịp, trực tiếp bị Lôi Linh Chu Tước dưới chân Phương Nguyên xé thành từng mảnh, máu rải hư không.
- Ta... Ta phải giết ngươi...
Đổng Tô Nhi ở bên cạnh nàng ta không xa lúc này cũng đã có phản ứng, nàng ta vừa rồi lần đầu tiên xuất thủ đã liền bị Phương Nguyên suýt nữa trảm sát, trong lòng vốn đã vô cùng sợ hãi, nhưng nàng ta dù sao cũng tâm cao khí ngạo, thầm nghĩ mình chỉ là không kịp phản ứng, chưa thi triển ra thần thông chân chính mà thôi, bởi vậy chút kiêu ngạo đó vẫn đè nén được sự sợ hãi trong lòng, lúc này không nhịn được lại hét lớn.
Vừa thấy Phương Nguyên đuổi về phía Tô Văn Hương, nàng ta liền thừa cơ hai tay kết ấn pháp rất nhanh, sau lưng nàng ta lập tức xuất hiện bảy hư ảnh biến ảo vặn vẹo, trên mỗi một đạo hư ảnh đều loáng thoáng tỏa ra một loại khí tức thần thánh mà quỷ dị.
- Còn dám ra tay?
Phương Nguyên quay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng vào trên người nàng ta, sau đó xoay người lại.
Giống như là như quỷ mỵ, trong chốc lát, đã đến trước mặt Đổng Tô Nhi.
Đổng Tô Nhi thấp hơn nhiều, chỉ cao tới eo hắn, lúc này không khỏi ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Lúc này pháp ấn của nàng ta vẫn chưa kết xong, thần thông cũng chưa thành hình, chính là nửa đường thì bị ngăn trở.
- Nhìn ra được, pháp lực của ngươi rất sâu, cũng có vài phần bản sự, nhưng ngươi không biết...
Phương Nguyên cúi đầu nhìn nàng ta, nói:
- Bản sự có lớn tới mấy thì cũng phải sử ra được thì mới có ý nghĩa sao?
Cảm thụ được hàn khí nhè nhẹ từ trên người hắn truyền đến, đáy mắt Đổng Tô Nhi đột nhiên xuất hiện một tia hốt hoảng.
Phương Nguyên giơ tay lên, vỗ tới đỉnh đầu.
Đổng Tô Nhi không ngờ quên cả tránh né, chỉ có cái miệng nhỏ nhắn méo xẹo, giống như là sắp khóc!
Lúc này thực sự là sợ tới phát khóc rồi.
Nhưng một chưởng này của Phương Nguyên vẫn đặt lên đỉnh đầu nàng ta:
- Quỳ xuống!
Hai chân Đổng Tô Nhi mềm nhũn, liền trực tiếp quỳ xuống, tâm thần run rẩy, đã mất đi tất cả lực lượng tự chủ.
Bàn tay đặt trên đỉnh đầu của nàng ta, trong mắt Phương Nguyên phóng ra quang mang màu xanh, lạnh lùng lên tiếng.
- Trở về học quy củ cho tốt, mười năm sau hẵng trở lại!
...
Trong thanh âm dường như mang theo một tia hàn ý, giống như có thể xuyên thấu lòng người, nắm giữ vận mệnh của người khác!
Khi nói ra những lời này, hắn đã thi triển Tiểu Thanh Mộng Thuật của Thanh Dương Tông!
Mà khi hắn nói ra một câu này, trên mặt Đổng Tô Nhi liền xuất hiện một loại biểu cảm quái dị, đó là sợ hãi vô hạn.
Ma xui quỷ khiến thế nào, nàng ta theo bản năng lại gật đầu.
Cũng ngay lúc nàng ta gật đầu, dường như có thể nghe thấy có thứ gì đó ở trong cơ thể nàng ta vỡ ra.
Phương Nguyên biết, đó là đạo tâm của Đổng Tô Nhi!
Hắn tin, nếu Phách Hạ Châu lại có người nhìn thấy thân ảnh của Đổng Tô Nhi, ít nhất cũng phải là mười năm sau.
Đạo tâm vặn vẹo của tiểu cô nương này đã bị mình đánh tan, nàng ta sau này, hoặc là trực tiếp đạo tâm tán loạn, cũng không thể tăng tiến tu vi, hoặc là nặn lại đạo tâm, mà quá trình này, ít nhất cũng phải mất mười năm mới có thể hoàn thành, tới lúc đó, mới hiện thân lại trong giang hồ.
Mà khi đó, Đổng Tô Nhi hoặc sẽ coi mình là tử địch, hoặc sẽ tôn mình làm thầy, kính sợ mình như thần đế!
....
- Ngươi... Ngươi đã làm với nàng ta?
Cách đó không xa, Tô Văn Hương nhìn thấy một màn này, đã vô cùng kinh hãi, thanh âm có chút hoảng loạn hô to.
- Ta dạy nàng ta quy củ!
Phương Nguyên quay đầu nhìn về phía Tô Văn Hương, ánh mắt hơi lạnh lùng:
- Ngươi có cần dạy luôn không?
Tô Văn Hương lập tức minh bạch ý tứ trong mắt hắn, không nhịn được rùng mình một cái, Đổng Tô Nhi dù sao cũng là tiểu hài tử, cho nên Phương Nguyên không giết nàng ta, nhưng mình là một người lớn, như vậy, điều này đại biểu cho khi mình bị Phương Nguyên bắt được...
- Rầm...
Nàng ta nhất thời cũng bất chấp tất cả, xoay người độn đi xa.
Mà Chu Tước dưới chân Phương Nguyên lại xòe hai cánh, điều khiển sấm sét, gào thét trong hư không, bay thẳng tới!
- Ngăn hắn lại...
- Mau... Mau bày trận, vây chết hắn...
Trong hư không xung quanh, khắp nơi đều là bóng người lay động, cao giọng kêu to, giống như ruồi bọ cản ở trên đường.
Phương Nguyên đã cảm thấy có chút bực mình, đột nhiên bấm ấn, Bất Tử Liễu sau lưng trong một thoáng này lại giống như cao thêm mấy trượng, mà cành liễu rủ xuống lại nhiều hơn mấy lần, cũng dài ra mấy lần, ngàn vạn Lôi Tiên đu đưa, quét về phía xung quanh.
Trong hư không xung quanh, chỉ thấy vô số người kêu thảm rồi rơi xuống đất, ngã rất nặng nề.
Từng mảng tiếng gào khóc thảm thiết vang lên, vô số người xông tới, lại bị quất bay ra ngoài.
Trong một mảng hỗn loạn này, tâm thần của Phương Nguyên đã dần dần trở nên lạnh lùng cứng rắn.
Tay áo bên trái của hắn bị đạo kiếm quang này rạch ra một lỗ hổng.
Phương Nguyên cúi đầu nhìn tay áo, ánh mắt lạnh lùng, ngẩng đầu nhìn lên.
Người đó đâm ra một kiếm như vậy, một kích không trúng, liền trốn về trong đám người, hoàn toàn biến mất không thấy đâu.