Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 687: Đạo Lôi Linh cuối cùng (2)



- Trời ạ, sao lại như vậy?

Trong hư không ngoài ba bốn dặm, Tôn quản sự đang đấu với kiếm sĩ áo đen đó, nhưng một trường ác đấu này của bọn họ lại khác với người khác, Tôn quản sự thủy chung chỉ là cầm chân đối phương, không đấu chính diện, đối phương muốn đi thì hẳn liền đuổi theo, đối phương đuổi theo thì hắn liền lập tức đào tẩu, cho tới lúc vạn bất đắc dĩ, mới chịu đón đỡ một đòn, nhưng vẫn là vừa chạm là trốn, đấu pháp vô cùng đáng khinh.

Dưới tình huống như vậy, một thân thực lực của kiếm sĩ áo đen đó không ngờ có một loại cảm giác không sử ra được.

Nhưng cũng đúng vào lúc này, Tôn quản sự lại đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, ánh mắt quét nhanh, liền phát hiện Phương Nguyên đã lâm vào tình thế nguy hiểm, trong lòng lập tức kinh hãi, tâm niệm khế động, liền muốn vòng qua kiếm sĩ áo đen đó chạy tới tương trợ.

- Còn dám phân tâm?

Nhưng cũng vào một thoáng này, kiếm sĩ áo đen đó lại đột nhiên năm được. cơ hội, kiếm quang chợt lóe rồi biến mất.

Tôn quản sự vội vàng quay lại, nhưng cánh tay trái đã bắn ra một hàng huyết quang.

Hắn cũng chỉ đành vội vàng thi triển bí pháp, trốn ra xa mấy chục trượng rồi mới lại biến mất.

- Phương tiểu ca, ta đến giúp ngươi...

Nơi Xa hơn, Quan Ngạo trên Bát Hoang Sơn trong lòng cả kinh, xách đại đao chạy tới.

Nhưng hắn cách qua xa, hơn nữa vừa xông tới liền đã bị người ta vây quanh.

Ầm ầm ầm!

Cấm trận Chung quanh bị vây công liên tục, đáng sợ vô cùng, rung động ầm

âm.

Dưới sự cường công như vậy, cấm chế có tính lâm thời bực này đã có chút khó có thể chống đỡ.

Dù sao, đây cũng là một loại thủ đoạn Phương Nguyên dùng để giữ mạng lâm thời, lại không giống như đại trận bình thường, trải qua vô số thôi diễn và biến hóa, khiến người ta căn bản không mò được chỗ trận môn, nhược điểm của Bát Tuyệt Cấm Trận này là rất rõ ràng, người hơi có hiểu biết một chút về trận thuật đều có thể nhìn ra được, hiện giờ trong vô số người xung quanh, chỉ cần có ba thành công về phía nhược điểm đó, liền đã khó có thể chống đỡ được lâu rồi.

Nhưng lại đúng vào lúc này, Phương Nguyên không thể trực tiếp bứt khỏi quái thai đó.

Hắn hiện giờ có thể cảm thấy quái vật này đang quấn chặt trên Bất Tử Liễu của mình, dường như muốn kéo một bộ phận nhục thân của hắn ra vậy, cũng may. mà mình ở lại trong cấm trận, dồn hết một thân pháp lực đối kháng lại hắn, mới có thể duy trì được một cục diện nửa vời như vậy, nhưng chỉ cần cấm trận mà vỡ, ngoại địch xông tới gần, mình làm sao còn có cơ hội mà đối kháng lại hắn?

- Nó dùng khí cơ vô hình cuốn lấy ta, hình như cũng là một loại chú thuật, hẳn là lúc Kim Lão Thái Quân cường hành ngưng tụ Lôi Linh Bất Tử Liễu này cho ta, liền động tay động chân, về sau nó vẫn trốn trong giỏ đi theo ta, cũng là vì bắt giữ được khí cơ của ta, hiện giờ, nó đã cuốn lấy Lôi Linh Bất Tử Liễu, ta chỉ có thể cường hành đoạt lại Bất Tử Liễu, sau đó thì nhân khoảnh khắc đó ngưng tụ pháp lực, chém hắn...

Trong lòng đã nghĩ ra những phương pháp này, nhưng tình thế trước mắt lại rất nguy cấp, khiến hắn không có thời gian.

- Chít chít...

Quái vật đó dường như cũng nhìn ra tình cảnh hung hiểm của Phương Nguyên, trong ánh mắt lộ ra quang mang hưng phấn.

Tốc độ chiếm đoạt Bất Tử Liễu lại nhanh hơn mấy phần, dường như có chút gấp không thể chờ.

- Chống đỡ được giây nào hay giây nấy.

Trong lòng nghĩ như vậy, hắn vội vàng vận chuyển pháp lực, muốn ngưng tụ ra một đạo Lôi Linh để bảo hộ cấm chế, khiến mình ở trong cấm chế này có thể ở thêm được một thời gian, chỉ cần có thời gian nhất định, hắn liền có thể nghĩ biện pháp giải quyết quái vật này.

Nhưng cũng đúng vào lúc này, hắn lại bất ngờ phát hiện, không ngờ lại không dùng được.

Quái vật đó kéo lấy Lôi Linh Bất Tử Liễu, cũng thuận tiện ảnh hưởng đến đạo cơ của mình, khiến cho pháp lực của hắn vận chuyển cực chậm, vừa rồi Lôi Linh Chu Tước và Lôi Linh Thanh Lý đều bị đánh tan, hắn còn muốn ngưng tụ lại là vô cùng cật lực...

Có điều khiến Phương Nguyên có chút kinh ngạc là, cũng không phải mỗi một đạo Lôi Linh đều không thể vận dụng...

Hắn còn có một đạo một đạo cuối cùng đó!

Mắt thấy Thôi gia Đạo Tử ở phía trước thần thông mạnh mẽ, giống như hung thần, mang theo khí thế không ai bì nổi lao thẳng tới, Phương Nguyên thở dài trong lòng, tuy không quá tình nguyện, cũng không biết có tác dụng hay không, nhưng vẫn chỉ có thể làm ra lựa chọn này.

-ÀI...

Hắn thầm bấm một pháp ấn.

Âm một tiếng, lôi quang bên cạnh hắn lại lấp lánh, che phủ tứ phương.

Mà xuất hiện trong lôi quang này lại là một con cóc ngồi xổm dưới đất, hai mắt đờ đần...


Mà không ngờ lại là một con cóc!

Nhìn thì chỉ to bằng đáy nồi, thành thành thật thật ngồi xổm dưới đất, ánh mắt hiền lành, bụng hóp lại.

Vừa thấy con cóc này, ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên của bọn họ lập tức đều có thêm mấy phần cổ quái.

Thiên Đạo Trúc Cơ này nhìn thì tiên ý mười phần, áo xanh tung bay, giống như không nhiễm khói lửa nhân gian, sao lại luyện ra Lôi Linh như vậy.