Người này trời sinh đã mang theo một cỗ ngạo khí tự cho mình siêu phàm, cao cao tại thượng.
Hiện giờ ở trước mặt mọi người, bị mình đánh cho bị thương, đương nhiên là khó có thể chấp nhận, nộ khí sao có thể nhỏ được?
Nhưng tuy lý giải, Phương Nguyên lại không bận tâm.
Bởi vì cho đến lúc này, hắn cũng không chỉ là chỉ muốn khiến Thôi gia Đạo Tử này bị thương mà thôi...
- Hôm nay nếu không giết ngươi, Thôi mỗ còn mặt mũi nào mà xưng hùng hậu thế?
Mà Thôi Vân Sơn thấy Phương Nguyên từng bước ép sát, lao về phía mình, vẻ phẫn nộ trên mặt cũng đạt tới cực điểm, đột nhiên hét to một tiếng, sau đó tay phải bấm mấy pháp ấn thật nhanh, sau đó ngón cái tay phải nhẹ nhàng điểm lên giữa trán mình, cũng trong nháy mắt đó, trên đỉnh đầu hắn, bỗng nhiên có một dòng khí tức màu đen giống như là độc vặn vẹo bất định trong không trung.
Một đạo khí tức màu đen đó nhìn thì vô hình vô chất, cũng giống như là một cơn gió.
Nhưng so sánh với gió của hắn thì lại cổ quái đến cực điểm, cũng cường đại đến cực điểm...
Theo sự xuất hiện của nó, lại có một loại khí tức hung ác điên cuồng khó có thể hình dung, âm u lay động, truyền ra khắp nơi...
- Ngàn vạn lần không nghờ, bí thuật mà ta tỉ mỉ tham ngộ, dùng để khiêu chiến những quái thai đó không ngờ lại phải dùng trước ở trên người ngươi!
Thôi gia Đạo Tử thấp giọng gầm lên, trên mặt hiện lên một tia dị sắc. - Đó là...
Các tu sĩ quan chiến ngoài mấy trăm trượng nhìn thấy một dòng hắc khí trên đỉnh đầu hắn, đột nhiên ánh mắt có chút hoảng sợ.
=(Iii...
Trong hư không chung quanh không ngờ vang lên những tiếng yêu thú gầm rút.
'Thậm chí có thể cảm thụ được đang có vô số yêu thú thú linh hung ác điên cưồng đến cực điểm lúc này đang trở nên xao động, đang liều mạng điên cuồng chạy tới nơi này, những yêu thú thú linh này đều chạy ra từ Tử Vụ Hải, cũng là khiêu chiến lớn nhất sẽ gặp phải trong quá trình tâm bảo ở bí cảnh này, nhưng vào lúc này, những Yêu loại hung ác điên cưồng này không ngờ đều được sự triệu hoán nào đói
mầm...
Bốn phương tám hướng, hung khí khiếp người, vô số quái vật yêu linh đều giống như là nổi cơn điên chạy tới.
Nếu chỉ là một hai con thì cũng thôi, nhưng nhìn khí cơ này, động tĩnh này, chỉ sợ là... Không dưới mấy trăm con?
- Đây là... Đây là Ngự Linh Quyết của Vạn Linh Thôi gia à?
- Chẳng lẽ là... Thôi gia Đạo Tử kết hợp hắc phong thượng cổ của mình với Vạn Linh Quyết, tu thành một đạo bí pháp như vậy?
Đã có người đoán được một chút chân tướng, ánh mắt lập tức trở nên vô cùng hoảng sợ.
- GỪ...
Suy đoán này của bọn họ còn chưa dứt, ở phương hướng Tử Vụ Hải không ngờ cũng vang lên những tiếng yêu thú gầm rú.
Dường như vô số yêu thú thú linh trốn trong biển sương đều bị kinh động, muốn chạy ra.
- Ngay cả yêu thú trong Tử Vụ Hải cũng ra rồi à?
Bốn phương tám hướng, các tu sĩ đều biến sắc, thần sắc kinh sợ, khẩn cấp đào tẩu.
Cho dù là Phương Nguyên lúc này cũng hơi dừng lại, lạnh lùng nhìn ra bốn phía.
Bốn phương tám hướng đều có yêu linh mạnh mẽ đang nhanh chóng chạy tới, đó là một loại lực lượng khiến bất kỳ ai cũng kinh hãi run rẩy, càng đáng sợ hơn là, ở phương hướng Tử Vụ Hải, lại có khí tức yêu thú mạnh mẽ vô biên, chấn động thiên địa, hung ác điên cuồng đang ùa tới.
- Ở đây yêu linh trải rộng khắp nơi, ta đã định trước là vô địch...
Mà Thôi gia Đạo Tử đó thì nhìn chăm chằm về phía Phương Nguyên, lớn tiếng cười to, sau đó hắn lại đằng đằng sát khí, khép tay bấm ấn, hung hăng chỉ về phía Phương Nguyên, theo một chỉ này của hắn, xung quanh Bát Hoang, vô số thân ảnh hung khí hung khí ùa tới, giống như là từng cơn sóng dữ, cuốn về phía Phương Nguyên ở trung tâm nhất, nươi sóng triều đó đi qua, núi sông đều sụp đổ, đại địa chấn động.
Đó đã là một loại lực lượng siêu việt hơn xa Trúc Cơ!
Dưới loại lực lượng này, lôi pháp của Phương Nguyên cho dù có mạnh tới mấy, hắn cũng có lòng tin có thể thuận tay nghiền giết Phương Nguyên như con kiến.
-Meo meo...
Chỉ là, cũng vào lúc Thôi gia Đạo Tử đang hưng phấn đến cực điểm, chuẩn bị nhìn thấy một màn Phương Nguyên bị ngàn vạn yêu linh cắn xé xuất hiện, đột nhiên vang lên mèo kêu mèo kêu, yếu ớt, lười biếng, dường như còn mang theo một chút nghỉ hoặc và bực mình...
Nghe thấy tiếng mèo kêu này, Phương Nguyên liền không nhịn được mà bật cười, thân hình vẫn xông thẳng tới.
- Hả?
Mà Thôi gia Đạo Tử đang cười sung sướng thì bỗng nhiên biểu cảm có chút cổ quái:
- Hình như có gì đó không đúng? - Hiện tại các ngươi đã hiểu rồi chứ?
Lúc này ở ngoài bí cảnh, đám trưởng lão của vô số tiên môn nhìn thấy một màn trong hư không, cũng đều đứng lên.
Dù sao quan hệ của hai nhà trước nay không tồi, Thôi gia Đạo Tử đó cũng coi như là vãn bối của bọn họ, chẳng khác nào là bọn họ nhìn hắn trưởng thành, bởi vậy đối với bí thuật mà vị thiên kiêu Thiên Đạo Trúc Cơ này tu hành, thậm chí là kinh lịch tu hành, đầu rõ nằm lòng, nhưng lại vẫn không ngờ, hắn lại có thần thông bực này!
Hắn từ khi nào nghiên cứu ra một đạo bí pháp như vậy?
Nếu tất cả yêu thú thú linh trong Thông Thiên Bí Cảnh cùng tác quái, ai biết sẽ là một loạn cục như thế nào?
Đệ tử của các đại tiên môn ở trong loạn này lại sẽ chết bao nhiêu người?