Hắn không xem tiếp nữa, mặc dù văn tự trên tấm bia đá này chắc chắn vô cùng trọng yếu, nói không chừng bên trong còn có lai lịch liên quan đến thế giới tàn phá, và giới thiệu chuyện gì đã phát sinh, nhưng nhìn thế nào cũng không thể hiểu, nhìn không hiểu chính là nhìn không hiểu, không có cách nào khác, quan trọng hơn là, nhìn tấm bia đá hồi lâu, trong lòng bất giác sinh ra một loại cảm giác sợ hãi.
Loại cảm giác này rất khó hình dung, chính là làm cho lòng người cảm giác rất bị đè nén!
Điều này làm cho hắn rất không thoải mái, nhưng lại không có cách nào hiểu được toàn bộ nội dung trên tấm bia, nếu có thể hiểu, có lẽ còn có thể giải thích một chút cảm giác như vậy từ đâu mà đến, nhưng do kiến thức nửa vời, cảm giác như vậy càng khiến hắn không thoải mái, trong lòng giống như bị đè ép một ngọn núi lớn, khiến cho hắn không thở nổi, nhưng nhìn bộ dạng Tôn quản sự và Quan Ngạo bên cạnh lại hoàn toàn vô sự.
- Được rồi, được rồi...
Thấy Phương Nguyên nhìn không hiểu, Tôn quản sự thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
- Nếu ngươi thật sự có thể xem hiểu, vậy khác gì yêu quái biến thành!
- Nếu ta xem không hiểu, thật sự yêu quái tới đây cũng không thể hiểu được.
Phương Nguyên cũng thuận miệng đùa giỡn, nhưng loại cảm giác bị đè nén trong lòng vẫn không xoá đi được, tức tối chuyển đề tài nói:
- Vừa rồi ta tình cờ có phương pháp, chỉ lo tu hành, còn chưa kịp đi xem thế giới chung quanh rút cuộc có hình dạng thế nào?
Tôn quản sự cười nói:
- Ta và tên Quan ngốc đã xem qua chung quanh rồi, ngoài một số sắt vụn cũng không có vật gì hay, chung quanh đây chính là một ngọn núi hoang, bên ngoài núi hoang hắc vụ tràn ngập, một mảnh hoang vu, chúng ta cũng không dám đi quá lâu, cách nơi này càng xa, càng có cảm giác làm người ta sợ hết hồn hết vía, cho nên đành phải quay lại, chờ ngươi kết thúc tu hành!
Phương Nguyên nghe cũng ngẩn ra:
- Vậy con mèo trắng đâu rồi?
Tôn quản sự nhất thời có chút bất đắc dĩ:
- Chạy đi ngay từ đầu rồi, đến hiện tại vẫn chưa trở lại...
Con nghê kia nghe thấy nhất thời có chút mất mát, bộ dạng giống như bị chủ tử vứt bỏ.
Phương Nguyên nghe thấy cũng có chút kinh ngạc, liền rời khỏi tấm bia đá, thân hình bay vút, quay một vòng xung quanh, cũng lấy một số thứ như bùn đất trên mặt đất, linh dược khô héo và mảnh vỡ pháp bảo tàn phá..., cũng phát hiện, quả thật như Tôn quản sự đã nói, mảnh thế giới tàn phá này thoạt nhìn cực kỳ hoang vu, nhưng cũng không có gì hung hiểm, những nơi con mắt có thể nhìn thấy, cũng không thấy chỗ rời đi.
Bất đắc dĩ, cũng không thể làm gì khác hơn là trở lại bên cạnh tấm bia đá, có chút cảnh giác quan sát nó.
Tấm bia đá này khiến trong lòng hắn vô cùng không thoải mái, muốn nhanh chóng rời đi, nhưng mèo trắng không quay lại, cũng không có cách nào.
- Con mèo béo kia sẽ không vứt bỏ chúng ta lại đây chứ?
Tôn quản sự không nhịn được lầm bầm nói:
- Ta biết lẽ ra nên đàng hoàng ở Kim gia làm quản sự mới phải...
Phương Nguyên bất đắc dĩ cười cười, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói:
- Yên tâm đi!
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, trong lòng cũng không hề bình ổn, dù sao con mèo trắng kia thật sự thường xuyên biến mất không thấy...
Sau này phải nghiêm túc kiểm điểm nó, tín nhiệm con mèo trắng kia rút cuộc có đúng hay không...
- Meo meo...
Khi mấy người đang chăm chú vây quanh tấm bia đá, lại nghe thấy một tiếng kêu tưởng chừng đã thất lạc, con mèo trắng kia không biết từ nơi nào trở về, bộ dạng bơ phờ, tựa hồ có chút mất mác, nhìn thấy nó xuất hiện, trong lòng mấy người nhất thời chấn phấn, giống như có một tảng đá lớn rơi xuống, Tôn quản sự lại càng hận không thể đi tới nhanh chóng cắt tỉa bộ lông cho vị Miêu gia này.
Còn Phương Nguyên nhìn thấy bộ dáng của nó, trong lòng có chút kinh ngạc, khi vừa tiến vào thế giới này, còn mèo trắng kia liền vội vàng bỏ chạy, giống như muốn đi tìm thứ gì đó, nhưng nhìn bộ dáng hiện giờ của nó có lẽ không tìm được?
- Miêu huynh, ngươi có biết chúng ta nên làm thế nào...
Khi vừa muốn hỏi con mèo trắng rút cuộc tính toán lúc nào ra ngoài, chợt phát hiện ánh mắt nó biến đổi.
Bên trong đôi mắt đen nhánh, con ngươi hơi co lại, gắt gao chăm chú nhìn tấm bia đá.
Sau đó, trong cổ họng nó phát ra một thanh âm “hà hà”, giống như nhìn thấy đại địch sinh tử!
- Sát...
Con mèo trắng bỗng nhiên khàn giọng kêu, nhảy lên.
Trong lòng Phương Nguyên vốn có chút nặng nề, bỗng nhiên sinh ra một tia cảnh giác, vội kêu lên:
Sắc mặt Phương Nguyên trong nháy mắt đại biến, lần này không sai.
Không phải là giống hắc ám ma tức, đó là hắc ám ma tức chân chính, so với ma tức trong hồ còn nồng nặc gấp mấy trăm lần!
Nếu muốn hình dung, vậy căn bản chính là đại kiếp khí tức...
- Phía dưới thế giới tàn phá này rút cuộc là cái gì?