Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 745: Một Đường Đồng Hành (2)



Mặc dù đi trong núi sâu không dễ dàng đối với phàm nhân, có rắn độc mãnh thú, bụi gai nấm độc, nhưng có người tu hành giúp đỡ lại khác, Toan Nghê vui vẻ chạy ngang, chỗ nó đi qua quần thu tránh đường, không dám ra mặt làm người bị thương.

Mà Quan Ngạo thì cầm đao lớn trong tay, chém cây mở đường, mạnh mẽ tạo ra một con đường rộng rãi trong núi sâu.

Phương Nguyên không nhúng tay vào chuyện này, hắn ôm mèo trắng leo lên xe ngựa của Tử Tiêu động chủ.

Không thể không nói, Tử Tiêu động chủ đúng là biết hưởng thụ, chiếc xe ngựa kia, ở bên ngoài đã thấy lớn gấp ba lần xe ngựa bình thường, không gian bên trong càng rộng rãi hơn, lớn khoảng bảy, tám trượng, sang trọng tinh xảo, có bình phong ngăn cách vài không hian, bên trong có lò luyện đan, giá sách, thậm chí còn có cả rượu ngon, giống như một cung điện thu nhỏ.

Phương Nguyên chỉ âm thầm đánh giá một vòng, lập tức biết được, nếu không có ba vạn lương linh tinh, sợ là không thể nào làm ra được xe ngựa thế này.

Lần này Tử Tiêu động chủ đi đến Vấn Đạo Sơn ở Trung Châu, là vì lời hẹn với Tiên Minh, hỗ trợ quản lý làm giám khảo sáu vòng thi đan dược được tổ chức vào ba, bốn tháng sau, vì vậy hắn cũng không gấp gáp, nhân tiện hộ tống những người dân trong bộ lạc đi qua rừng sâu hiểm ác, hắn đi theo chầm chậm, mà Phương Nguyên thì thoải mái ngồi trên xe ngựa, trong lòng cũng cực kỳ thoả mãn, vừa nghĩ đến chuyện có thể thỉnh giáo đan pháp của Tử Tiêu động chủ bất cứ lúc nào, mà trên xe còn có rất nhiều thư tịch, tâm trạng cũng càng vui sướng hơn.

- Ha ha, Phương tiểu hữu không cần khách khí, những điển tịch đan đạo này đều là do lão phu sưu tầm trong lúc rảnh rỗi, nếu ngươi muốn đọc thì cứ đọc thoải mái, nếu có chỗ nào không hiểu, có thể hỏi lão phu, chúng ta gặp nhau là duyên phận, lão phu sẽ không giấu giếm!

Tử Tiêu động chủ nhìn thấy Phương Nguyên vừa lên xe ngựa đã nhìn chằm chẳm điển tịch trên kệ sách, hắn cười ha ha, hào phóng nói.

- Cung kính không bằng tuân mệnh!

Phương Nguyên cười trả lời, nhờ tiểu đồng của Tử Tiêu động chủ đưa một bồn nước đến đây, hắn rửa sạch tay, sau đó mới lật xem điển tịch.

Thấy hắn yêu sách, cũng kính sách, trong lòng Tử Tiêu động chủ càng vui sướng.

Bây giờ đúng là càng xem càng cảm thấy thuận mắt, mặc dù tiểu bối tạp đan có thành tựu không cao, nhưng được cái tính tình làm cho người khác yêu thích.

Sơn mạch Long Miên cực kỳ bao la, người tu hành muốn đi qua ngọn núi này cũng cần hơn nửa tháng, mà đối với người dân trong bộ lạc, nếu muốn đi qua ngọn núi này, sợ rằng sẽ mất một năm, cũng may là bọn họ không cần phải đi qua hết ngọn núi, chỉ cần đi về phía trước, đến khi nào gặp nhiều người tu hành tụ tập, có nơi ở thì có thể dừng chân.

Chỉ cách một ngọn núi, nhưng thái độ của Trung Châu và Hoàng Châu đối xử với người dân lại khác biệt, trung là khởi nguyên của tu chân, tiên đạo hưng thịnh, có truyền thừa từ lâu đời, từ trước đến nay xem phàm nhân như cá và nước, người tu hành không được xem tính mạng dân thường như giun dế, có người nói là vì thật lâu trước đây, có một người tu hành giết chết phàm nhân mà phải đền mạng.

Tất nhiên những chuyện như vậy không thường xảy ra, nhưng giữa người tu hành và bách tính bình thường đều thân thiện với nhau, mặc dù không có luật pháp quy định nghiêm ngặt, nhưng phong tục của cả Trung Châu đều như vậy, nếu có người tu hành diễu võ dương oai trước mặt phàm nhân, cho dù thần thông có huyền diệu, cũng mất sạch mặt mũi, bị những người tu hành khác cười nhạo, cho rằng kẻ đó không có bản tính của người bản địa.

Vì vậy, sau khi người của bộ lạc đi vào địa giới Trung Châu, người của Ôn Bộ Hoàng Châu sẽ không dám làm bừa.

Cộng thêm có Toan Nghê của Quan Ngạo giúp đỡ, mấy bộ lạc kia cũng di chuyển nhanh hơn rất nhiều, chỉ mất hơn một tháng đã đi đến ranh giới, đến lúc đó thì bọn họ sẽ chia ra mỗi người một ngả, mà đoạn đường này, vừa vặn giúp cho Phương Nguyên có thể nghiên cứu đan thuật.

Mấy ngày trước, mặc dù nhìn Tử Tiêu động chủ mỉm cười, nhưng thực tế vẫn luôn duy trì cảnh giác, Phương Nguyên biết hắn đang lo lắng đám người Ôn Bộ Cửu Trùng Thiên sẽ chạy đến đây làm loạn, trong lòng hắn cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không nói rõ ràng, cứ để hắn tiếp tục lo lắng đi ...

Cứ như vậy, qua bảy, tám ngày sau, vị Tử Tiêu động chủ dần yên tâm lại, thậm chí còn thêm vài phần tự kiêu.

- Có vẻ lão phu còn có mấy phần uy nghiêm, chấn nhiếp được nhân mã Ôn Bộ Cửu Trùng Thiên, phải uống một chén lớn mới được!


Phương Nguyên thả sách xuống, cười nói.

- Được!

Một canh giờ sau, Tử Tiêu động chủ xoa xoa mồ hôi trán, nói.

- Phương tiểu hữu, ngươi tiếp tục đọc đan kinh, để cho ta nghĩ lại ...