- Chúc mừng Kiều sư huynh, đứng ở ba vị trí đầu, kỳ tài đan đạo như huynh sẽ danh chấn bốn phương!
Ở phía trước, một đám người cười to, chúc mừng một tu sĩ áo trắng, nhưng người đó lại cười khổ, than thở với đám người xung quanh.
- Hazz, lời này của các vị làm ta ngượng ngùng chết, chỉ là một cuộc thi nhỏ thôi, lại không đứng đầu được, bị một cô nương vô danh cướp mất ...
Phương Nguyen nghe đen đay, han ngan người, trên mat hiện lên sự khó có thể tin nổi.
- Ta không phải người đứng đầu?
Sắc mặt hắn trở nên lạnh lùng, nhanh chân đi về phía trước, người xung quanh thấy hắn có tu vi Kim Đan, đều tránh đường cho hắn đi đến vách tường dán bảng thì thấy cô nương áo đỏ từ bên cạnh quay ra, bên người còn có hai tu sĩ áo bào đen, đội nón vành rộng, vô hình ngăn những tu sĩ khác bên ngoài.
Nàng cũng nhìn thấy Phương Nguyên, hơi ngẩn người ra, sau đó trên mặt hiện lên ý cười nhàn nhạt, có thể thấy được sự kiêu ngạo tự đắc, nàng khẽ nâng cằm lên, cười nói.
- Ta từng nói với ngươi rồi, nhanh, chưa chắc đã tốt ...
- Ngươi là người đứng đầu sao?
Phương Nguyên nhìn nàng một cái, sau đó đưa ánh mắt nhìn về bảng danh sách phía sau nàng.
Chỉ thấy người đứng đầu danh sách tên là “Lý Hồng Kiêu", đoán là cô nương áo đỏ kia rồi, nàng nghe xong lời của Phương Nguyên, sắc mặt càng đắc ý hơn, gật đầu nói.
- Đây tính là gì, ta còn muốn trên cuộc thi ...
Tránh ra ...
Phương Nguyên không nghe nàng nói, trực tiếp lách qua bên cạnh, ánh mắt liếc về phía tờ danh sách đầu tiên.
Cô nương áo đỏ không vui, cắn nhẹ móng tay của mình.
- Đám người giám đan kia mắt mù sao?
Phương Nguyên lạnh lùng nhìn bảng danh sách, sắc mặt càng ngày càng lạnh lẽo
Người đứng đầu không phải hắn đã là ngạc nhiên lắm rồi, vậy mà cả ba vị trí đầu cũng không có tên hắn?
Đây là một kết quả không thể chấp nhận nổi!
Lúc đan dược ra lò, trong lòng hắn đã có dự đoán, chắc chắn sẽ lấy được vị trí đứng đầu, ai ngờ ngay cả ba vị trí đầu cũng không có?
Nhớ lúc luyện đan ngươi tạo ra danh tiếng rất lớn, không biết bây giờ đứng ở vị trí nào?
Cô nương áo đỏ đi đến gần Phương Nguyên, xem bảng với hắn.
Phương Nguyên không quan tâm đến nàng, ánh mắt hắn lạnh dần, nhìn xuống bên dưới.
Cô nương áo đỏ nhìn thấy sắc mặt hắn hơi khó coi, cười nói.
Nói cho ta biết tên của ngươi, ta tìm giúp ngươi ...
Phương Nguyên vẫn không quan tâm đến nàng, hắn nhanh chóng đọc một lượt hết bản danh sách.
Sau đó, ánh mắt hắn dần dần híp lại.
Cô nương áo đỏ kia nhìn vẻ mặt hắn, nhỏ giọng cười nhẹ nói.
- Lẽ nào ngươi thi rớt? Nhưng ngươi là Kim Đan đấy, vốn dĩ được người ta gọi là đan đồ Kim Đan đã không dễ nghe rồi, bây giờ còn rớt luôn bảng cuộc thi đan đạo, đúng là ... Khó mà chấp nhận được?
Ở gần bảng danh sách còn có mấy tu sĩ hạ viên Xích Thủy Đan Khê đang chờ xem bảng, lần này người đến tham gia cuộc thi không chỉ có mình Phương Nguyên, dù sao bọn họ đang ở Xích Thủy Đan Khê, lại làm người chuẩn bị cho cuộc thi sáu đạo, vậy mà một cái tên đan sư cũng không có, đúng là khó nghe, vốn dĩ bọn họ nhìn thấy Phương Nguyên bước đến, theo bản năng lui ra, không muốn đối mặt với hắn, nhưng không ngờ, nghe được lời của cô nương kia, sắc mặt của đám người kia trở nên ngạc nhiên, sau đó cứng đờ, lùi ra ngoài.
Mãi cho đến khi cách Phương Nguyên khá xa, bọn họ mới nháy mắt với nhau cười lớn.
- Trời ai, tên tu sĩ tạp đan kia chẳng lấy nổi cái tên Đan Sư sao?
- Nhìn dáng vẻ tự tin ba ngày trước, ta còn nghĩ hắn sẽ trở thành đan sư chứ, sao lại thi rớt?
- Hắn đã là cảnh giới Kim Đan, pháp lực mạnh mẽ, thần thức cũng mạnh, dù nhắm mắt cũng có thể luyện ra được một viên bảo đan hợp lệ mới đúng, hơn nữa ngày thường hắn là người khổ luyện, tất cả mọi người đều nhìn thấy, ai mà ngờ hắn lại thi rớt chứ?
- Cũng không thể nói như vậy, luyện đan cũng cần xem thiên phú ...
Rất nhanh, có nhiều anh mắt tập trung lên người Phương Nguyên.
Lúc này, Phương Nguyên mặc một bộ áo màu xanh, đứng trước bảng danh sách, cực kỳ dễ thấy, hắn chắp hai tay sau lưng, ánh mắt tĩnh lặng nhìn lại bảng danh sách ba lần, sau đó xác nhận một vấn đề, trong ba trăm cái tên trên bảng danh sách, không có tên hắn.
Nói cách khác, hắn đã thi rớt!
Đường đường hắn là tu sĩ Tử Đan, khổ sở học tập đan đạo mấy tháng trời, bỏ ra bao nhiêu công sức, muốn làm một tiếng hót kinh người trong cuộc thi sáu đạo.