- Hắn cảm giác mình không thi được tên đan sư, sợ chẳng ở lại nổi hạ viện, nên chạy ra gây chuyện sao?
- …
- ...
Mắt thấy xung quanh có càng nhiều người tụ tập, Hứa chấp sự nhịn không được nhíu mày, lạnh lùng lướt qua bốn phía, sau đó không kiên nhẫn nói.
- Phương tiểu hữu, ngươi đừng gây chuyện nữa, quy trình thi cử không có vấn đề, các vị đan sư đều là người đức cao vọng trọng, càng không có vấn đề gì, nếu ngươi không cam lòng bị rớt khỏi đan bảng, vậy thì càng nên cố gắng quay về học thêm, lui ra đi!
Trong lời nói có sự không vui, người ngoài điện càng ngày càng nhiều, cũng càng khó xem.
Nhưng Phương Nguyên nghe xong thì sắc mặt vẫn bình tĩnh, nhàn nhạt nói.
- Nếu ngươi cảm thấy không có vấn đề, vì sao không nghiệm đan lần nữa?
Hứa chấp sự thấy hắn không đi, trong lòng cảm thấy hơi bất mãn, hắn chậm rãi đi đến trước người Phương Nguyên, cau mày nói.
- Ngươi nói lung tung cái gì, trong cuộc thi đan đạo, có mấy trăm, mấy ngàn người thi rớt, nếu như ai cũng không cam lòng, chạy đến yêu cầu chúng ta nghiệm đan lần nữa, vậy Xích Thủy Đan Khê chúng ta còn thời gian xử lý những chuyện khác nữa sao?
Nghe ra sự thiếu kiên nhẫn trong lời nói của Hứa chấp sự, mọi người theo bản năng nhìn về phía Phương Nguyên.
Vốn dĩ lời kia cũng có lý, nhưng sau khi Phương Nguyên nghe xong, hắn bình thản nhìn Hứa chấp sự, nhàn nhạt nói.
- Nếu là thành tích của một cuộc thi nhỏ thôi mà làm người tham gia không cam lòng, cảm thấy nó có vấn đề, ngươi còn làm những chuyện khác làm gì nữa?
- Làm càn!
Hứa chấp sự nghe xong những lời đó, trong lòng giận dữ, tiện tay vỗ một chưởng lên lò luyện đan bên cạnh.
Phương Nguyên làm lớn chuyện như vậy, làm cho nhiều người vây xem, làm cho hắn có cảm giác không có quy củ gì hết...
Hơn nữa người này ngông cuồng như thế, Xích Thủy Đan Khê không thể giữ hắn lại, ngay cả Tử Tiêu động chủ cũng vô dụng, hắn vỗ lên một cái lò luyện đan, muốn kêu người chung quanh đến, đưa kẻ này đi ra ngoài, tránh việc hắn ở đây làm trò cười cho những người khác...
Hứa chấp sự nổi giận bùng phát, đánh một chưởng lên lò luyện đan, đánh cho lò luyện đan xẹp xuống một miếng.
Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, không ngờ rằng ánh mắt Phương Nguyên cũng trở nên lạnh lẽo, bước một bước lên, vỗ thêm một chưởng lên trên lò luyện đan.
Trong lòng Hứa chấp sự không kiên nhẫn, tức giận bùng lên, chẳng lẽ trong lòng Phương Nguyên không tức sao?
Nói lâu như thế, kết quả biến thành một kẻ cố tình gây sự?
- Rào...
Một chưởng kia của Hứa chấp sự, chỉ đánh lò luyện đan bằng huyền thiết kia lõm xuống một miếng, vậy mà một chưởng của Phương Nguyên đánh ra, lò luyện đan đã ầm ầm đổ xuống, trực tiếp biến thành một đống sắt vụn, bốc khói đen cuồn cuộn…
Trong nháy mắt, người xung quanh đều kinh hãi, lùi về sau một bước.
Nhìn lò luyện đan nổ thành đống sắt vụn, khói bụi hừng hực bay lên, cả đám người câm như hến.
Đa số không ai nhìn thấy Phương Nguyên ra tay thế nào, cũng do đánh một chưởng kia quá nhanh, không biết là pháp lực của ai đánh nổ lò luyện đan, nhưng cảnh tượng này quá kinh khủng, làm mọi người giật nảy mình.
Sợ hãi nhất phải nói đến Hứa chấp sự, hắn biết một chưởng của mình đánh vào lò luyện đan kia cũng không có lực lượng mạnh đến vậy, cộng thêm hắn đứng gần Phương Nguyên, bị khí tức trên người hắn ảnh hưởng, chỉ trong chốc lát, sau lưng Hứa chấp sự đổ đầy mồ hôi lạnh, trong lòng lạnh lẽo, hắn nhìn mặt Phương Nguyên, theo bản năng lùi lại mấy bước, nói.
- Ngươi… Ngươi muốn thế nào?
Mãi đến tận khi hắn mở miệng nói chuyện, Hứa chấp sự mới biết mình bị mất tiếng.
Trong lòng cảm thấy cực kỳ ngơ ngác, vì sao tu sĩ tạp đan này có lực lượng mạnh đến vậy chứ?
Đi bên cạnh hắn còn có tên người hầu to con trời sinh thần lực kia nữa, hay là còn có gì khác…
Đến lúc này, bỗng nhiên hắn mới ý thức được một vấn đề, tu sĩ họ Phương này nói mình là tu sĩ tạp đan lúc nào?
Bởi vì hỏi đan phẩm người khác, là muốn thăm dò đạo hạnh của người khác, đây là chuyện kiêng kỵ trong giới tu hành, vì vậy lúc Phương Nguyên vào Xích Thủy Đan Khê báo mình là Kim Đan hai tầng ra, không nhắc đến đan phẩm, là do mọi người tự mình nhìn ra.
Nhưng mọi người nhìn đúng thật sao?
Phương Nguyên nén giận, đập tan một lò luyện đan, nhưng vẫn chưa nguôi giận, ép mình bình tĩnh lại, nói.
- Ta không đến đây để gây chuyện, chỉ muốn đòi lại công bằng, giám đan lại, không mất nhiều thời gian, mong Hứa chấp sự đồng ý…
Nhìn gương mặt không chút cảm xúc kia của hắn, Hứa chấp sự nhịn không được nuốt ngụm nước bọt, trong lòng hơi do dự.
Ánh mắt Phương Nguyên hơi rủ xuống, nhàn nhạt nói.
- Tự nhiên!
Dứt lời, chậm rãi bước lên vài bước, ngồi xuống trên một chiếc ghế thái sư, lúc này đám đan sư thượng viện đang đứng xung quanh, hắn ngồi xuống tự nhiên như thế, nhưng không ai dám chỉ trích hành động của hắn.
Mà Phương Nguyên ngồi ở trên ghế thái sư, biểu hiện tự nhiên, làm cho người ta có cảm giác hắn vốn nên ngồi ở đó.