Cái Thùng Cơm Sát Vách

Chương 45: Chân tướng



Đùa nghịch ở bờ sông một lúc, viện trưởng viện nông ngiệp chạy qua gọi họ về, xem ra cũng sắp đến giờ ăn cơm rồi. Họ muốn đêm nay sẽ nướng thịt nên nhờ viện trưởng chuẩn bị mọi đồ dùng cần thiết.

Tiểu Du Thái còn chưa chơi đã:

- Chúng ta có thể ra bờ sông nướng thịt không, dù sao cũng đâu có quá xa.

Viện trưởng vô cùng quả quyết:

- Không được! Tôi để cho các người vào đây là đã trái với quy định rồi, người khác đều không được phép vào đây đâu đấy!

- Tại sao vậy?

Ngô Văn huých cô một cái:

- Đồ không có đầu óc! Đây là đầu nguồn nước, nếu cô tiểu tiện ở đây chẳng phải cả thủ đô sẽ phải uống nó à!

Viện trưởng囧囧 gật đầu. Đạo lý đúng là không hề sai nhưng có thể đừng trình bày một cách thô bỉ như thế được không nào….

Bốn người không còn cách nào khác đành xuất phát trở lại. Lam Sam hơi bị xoắn xuýt:

- Nếu chúng tôi nướng thịt trong viện nông học nhà ông thì có thể ngắm mặt trời lặn trên đập nước được không?

Viện trưởng cười ha hả:

- Nếu như cô có đôi mắt nhìn xuyên thấu thì không thành vấn đề.

Kiều Phong lại gật đầu:

- Có thể. - Anh nhìn về phía viện trưởng: - Chúng tôi có thể nướng thịt trên nóc nhà được không?

- Không được.

- Tiền không thành vấn đề.

- Được rồi, tôi sẽ lập tức chuẩn bị ngay.

Căn nhà dành cho viện trưởng ở gồm có hai tầng, tuy chỉ cao bình thường nhưng đặt trong một nông viện thì có thể xem như là tương đối hoành tráng. Anh đem bếp lò và than , đồ ăn lên nóc nhà, đồng thời để lại một cái đài cat set. Cái đài này không biết được sản xuất từ năm nào, to bằng nửa cục gạch được quấn băng dính xung quanh. Lam Sam bật đài lên chỉnh chỉnh qua vài kênh, đài hết nói đến tất cả các bệnh tật trên trời dưới đất từ tiểu đường, phong thấp … cho đến liệt dương ở nam giới. Đến khi khuôn mặt hai người đàn ông biến đổi đến mức vô cùng kỳ diệu cô mới bình tĩnh tắt đi.

Kiều Phong đi xuống lầu chỉ chốc lát sau bê lên một cái khay bên trong là mấy con cá trích đã được giết mổ và làm sạch sẽ, sau đó ướp gia vị. Mấy con cá này đều là do anh vừa sơ chế nên rất tươi, vì vừa rồi bốn người đi câu tổng cộng được sáu con cá, và tất cả đều do anh câu.

Nhóm bếp lò, Ngô Văn chỉ huy Tiểu Du Thái cầm một cái quạt nan quạt thật điên cuồng vào. Lam Sam nhìn thấy các món ăn đều đã được tẩm ướp hương liệu thượng hạng, cô nuốt miếng tiến tới định giúp.

Kiều Phong có phần ghét bỏ:

- Cô đã rửa tay chưa đấy.

- Rửa sạch rồi. – Lam Sam nhón con cá trích đang đặt trên mặt bếp lên: - Lúc nào chín thế?

Kiều Phong cúi đầu cười, một nụ cười thanh thiển, đôi lông mày anh nhuộm màu vàng nhạt rất dịu dàng như một làn gió xuân say mê lòng người.

Anh đáp:

- Cô đừng vội, lập tức xong ngay thôi.

Nói xong, anh lại nhìn cô, anh thấy trong đôi mắt nhìn đau đáu của cô tràn đầy khao khát, không hiểu sao anh lại nhớ đến Schrodinger. Anh thầm nghĩ nếu anh đã có thể nuôi được một con Schrodinger rồi thì anh cũng có thể nuôi thêm một con Schrodinger nữa, đúng không?

Sau khi nướng ngon lành, họ cùng ngồi trên nóc nhà ăn thịt uống rượu và ngắm mặt trời lặn. Biển mây bồng bềnh lững lờ trôi trên bầu trời rộng lớn. Sông rộng mênh mông như một mặt gương khổng lồ được bao quanh bởi những rặng núi xa xa. Cả khung cảnh như một con Trường Long đang nằm ẩn mình trấn giữ để bảo vệ Thương Sơn. Hôm nay thời tiết cũng rất đẹp . Vào ban ngày trời màu xanh ngọc trong vắt không một gợn mây. Hiện trời đã xâm xẩm tối, ánh mặt trời chiếu xuống yếu ớt khiến cả không gian mang một sắc thái kỳ ảo. Cả non nước Thương Sơn như được chìm trong một vầng hào quang khiến tất cả hiện lên như một bức tranh thủy mặc hùng vĩ.

Lam Sam nhắm mắt, hít sâu một hơi, rồi than thở:

- Tôi cảm thấy không khí nơi đây thật tuyệt.

Kiều Phong nói:

- Ở đây không khí trong sạch chứa nhiều dưỡng khí cao hơn 40 lần so với ở trong thành phố.

Lam Sam hung hăng cắn một miếng cá:

- Nghe chả hiểu gì hết!

Kiều Phong muốn giả thích thêm với cô về dưỡng khí, đúng lúc đó Ngô Văn ngăn anh lại.

Ngô Văn hỏi Lam Sam:

- Lam Sam cô thấy cậu em của tôi thế nào?

Lam Sam giơ ngón tay cái lên:

- Không nói được.

- Chỉ số thông minh thì không cần nói nữa, cô cảm thấy về phương diện tình cảm thì sao?

Lam Sam liếc mắt nhìn, đưa một ánh mắt kiểu “Anh hiểu mà”.

Ngô Văn lại cười nói:

- Cô cảm thấy chỉ số cảm xúc của cậu ta thấp đúng không? Thật ra cô nghĩ quá đơn giản rồi, cũng có những thời điểm chỉ số cảm xúc của anh ta khá cao, chuyện này cũng bình thường mà… từng nhảy lên đến 100, chưa từng có giá trị trung gian.

Lam Sam hấp háy mắt:

- Thần kỳ thế cơ à? – Biểu đồ nghe có vẻ biến động rất tốt, hơn nữa cô thực sự khó có thể tưởng tượng cảnh chỉ số cảm xúc của Kiều Phong lên đến 100 đấy.

Ngô Văn gật đầu:

- Sau này cô sẽ biết.

Hai người công khai tranh luận về Kiều Phong ngay trước mặt anh nhưng bản thân anh lại không hề tỏ ra bất kỳ biểu tình phản cảm hay phản đối, ngược lại anh chỉ lẳng lặng lắng nghe, thỉnh thoảng còn liếc nhìn Lam Sam. Lam Sam nhận ra tình hình tự nhiên biến đổi trở nên quỷ dị không nói lên lời, giống như cha mẹ đang muốn nói chuyện để đem khuê nữ nhà mình giao phó cho một chàng trai tốt vậy… Thật quá đáng sợ.

Vui chơi giải trí một lúc, Lam Sam cùng Tiểu Du Thái bầu bạn xuống lầu đi vệ sinh, sau đó cả hai vội vã trở về, tán gẫu ngay ngoài viện. Trong khi đó Ngô Văn và Kiều Phong ở trên nóc nhà cảm thấy đã đến thời điểm để xuất phát, họ dự định chọn địa điểm để ngắm sao tại một căn cứ thiên văn cách đó không xa, thế nhưng vẫn phải băng qua một con đường cái và một đoạn rừng nên cố gắng không nên đi quá muộn.

Lúc hai anh em đi từ trên lầu xuống, nghe viện trưởng nói hai cô gái đang chơi đùa bên ngoài, họ đi tới cổng viện nghe được tiếng hai cô đang trò chuyện.

Hai người đều theo đuổi tâm tư của mình nên không tiếp tục đi tới.

Lúc đó Lam Sam đang nói với Tiểu Du Thái:

- Cậu nói có phải anh ta đang thăm dò tôi không?

Tiểu Du Thái đáp:

- Ai mà biết được, nhưng nếu là thật, tớ thấy cậu và Kiều Đại thần cũng thân mật gần gũi lắm, bây giờ đến tớ còn cảm thấy dao động này. – Suy nghĩ của cô nàng này cực kỳ nhảy vọt, vừa nhắc đến Ngô Văn, cô lại nghĩ tới một chuyện khác: - Hơn thế cậu nói về tổng giám đốc Ngô đi, anh ta trông thế mà lại sợ rắn? Ha ha ha sao có thể là một tiểu công công đúng đắn được chứ!

Đầu bên này Ngô Văn đang nghiêng đầu sang nghi ngờ nhìn Kiều Phong:

- Sao cô nhóc kia gọi anh là công công?

- Công công có hai cách để giải thích, một là cha của ông nội, một là…. Thái giám. – Kiều Phong nhìn anh đầy thương cảm: - Anh tự chọn một cái đi.

Ngô Văn tối sầm mặt:

- Dựa vào đâu lại mắng anh là thái giám! Anh rõ ràng… - Rõ ràng còn “cứng” ngay trước mặt cô ấy.

Kiều Phong an ủi anh:

- Thực ra Lam Sam cũng từng đặt cho em biệt danh là "Thú thú", nghe cũng chẳng ra gì.

Nhưng dù sao hình như nghe vẫn tử tế hơn so với anh nhỉ? Chí ít em vẫn kiện toàn nhé. – Nói xong anh không khỏi đắc ý, lời an ủi của mình thật kỳ diệu.

Công công? Thú thú?

Một giây đó, Ngô Văn dường như bị thiên lôi bổ xuống năm tiếng sét vào giữa đầu, anh ngửa mặt lên trời, rống lên giận dữ:

- Láo……!!!

Một tiếng gầm rú thu hút sự chú ý của hai cô gái. Nhìn thấy hai đối tượng vừa mới bát quái đang lập tức xuất hiện ngay trước mắt, cả Lam Sam và Tiểu Du Thái đều hơi hơi chột dạ. Kiều Phong vẫn không hiểu tình huống nên tay đút túi quần, vẫn vân đạm khinh phong nói:

- Đi thôi.

Đi cái quái gì mà đi! Ngô Văn vội vàng níu tay anh, rồi ma ma quỷ quỷ né tránh, lo lắng nói:

- Kiều Phong, khả năng là có hiểu lầm rồi!

- Hiểu lầm cái gì cơ?

- Cái này…. Không biết giải thích thế nào cho tốt, nói chung là hôm nay Lam Sam sẽ không bày tỏ tình cảm với em đâu.

Kiều Phong chau mày:

- Em biết anh không thể hiểu được chuyện này, nhưng xin đừng cố mà thuyết phục em nữa.

- Ý anh không phải như vậy, anh có thể hiểu được cái vụ ngắm sao băng ở núi Mục Phu chó má này, thế nhưng em không hiểu chính là…. – Ngô Văn cắn răng, thẳng thắn nói thẳng: - Hình như cô ấy hiểu lầm mối quan hệ của hai chúng ta!

Kiều Phong càng cảm thấy vi diệu:

- Quan hệ của em và anh thì có gì để hiểu lầm? Anh không phải anh trai em chẳng lẽ là cha em?

- Nghe anh nói này, em có biết “Công công” cùng “Thú thú” rốt cuộc nghĩa là như thế nào không?

- Biết.

- Biết cái đếch gì!

Sau đó Ngô Văn giải thích cho Kiều Phong hiểu, cho đến bây giờ Ngô Văn dĩ nhiên không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có ngày ngồi giải thích cho một anh chàng chuẩn man khác về cái loại chuyện như thế này, anh thật sự đau trứng cực kỳ đấy.

Sau khi nghe xong, Kiều Phong sừng sộ lên, mặt như sương lạnh:

- Anh nói bậy bạ gì đấy?

- Á, anh không nói bậy đâu! – Ngô Văn cực kỳ tủi thân, chỉ vào hai tên đầu xỏ gây chuyện: - Là các cô kia nói bậy!

- Anh nghĩ nhiều quá rồi. – Kiều Phong nói xong quay đầu đi ra.

Ngô Văn đuổi theo anh, hỏi:

- Thế em không thấy rất khớp à? “Công” và “Thụ”?

- Thế sao lần đầu gặp em đã địch vạch quần em, chuyện này anh giải thích thế nào đây?

- Anh làm sao mà biết được, không chừng người ta lại coi em là búp bê tình dục đấy! – Ngô Văn định bịa chuyện cho qua.

Khuôn mặt Kiều Phong chuyển sang triệt để đen xì. Anh không phản ứng lại lời Ngô Văn mà đi thẳng đến trước mặt Lam Sam, mỉm cười với cô:

- Chúng ta đêm nay nhất định sẽ được nhìn thấy sao băng.

Lam Sam chưa bao giờ nhìn thấy anh cười như thế này, cảm giác như đang buộc chặt các cơ thịt trên mặt lại cứng đờ khiến người cười thù đau mà người xem cũng khó chịu. Ánh mắt anh sáng ngời lên nhưng lại tựa như vô cùng lạnh lẽo…. Thật khó có thể tưởng tượng được sẽ có một biểu cảm như vậy trên gương mặt Kiều Phong, như một lỗi M biến thành S chỉ chớp nhoáng trong một giây đồng hồ. Lam Sam không nhịn được mà run lên, nghi ngờ nhìn Ngô Văn.

Sắc mặt Ngô Văn cũng chẳng tốt hơn.

Cô sờ sờ mũi, thấy thật kỳ quái. Rõ ràng vừa xong còn vẫn vui vẻ mà, cô hình như có làm gì sai đâu?

Kiều Phong đặt tay trên vai cô:

- Đi thôi.

Lam Sam đùa giỡn nói:

- Sao vậy? Anh không định lừa tôi rồi giết người hủy xác đấy chứ? Ha ha…

Anh nhếch môi cười:

- Nói không chính xác.

Lam Sam bây giờ cực kỳ xác định người này đang bị yêu quái nhập hồn rồi. Nói thật là cô hơi bị sợ, bây giờ đã tối, tại một căn cứ thiên văn hoang vắng, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra thì nhất định kêu trời trời chả thấu, gọi đất đất chẳng hay đâu. Cô không sợ Kiều Phong nhưng rõ ràng người đang đứng trước mặt cô không phải là Kiều Phong kia, ai mà biết được đây là loại yêu quái gì nha, nhỡ đâu tại ban ngày bọn cô nghịch con rắn nhỏ kia….

Cô rùng mình giật tay anh lại:

- Tôi không đi đâu!

Kiều Phong gật đầu:

- Cũng tốt ở trên nóc nhà cũng có thể thấy được. Đi thôi. – Nói xong định mang cô lên nóc nhà.

Lam Sam nhìn Ngô Văn cầu cứu, Ngô Văn lại trừng mắt nhìn Tiểu Du Thái:

- Cô, đi theo tôi!

Tiểu Du Thái bị dọa giật cả mình, trốn sau lưng Lam Sam:

- Để làm gì thế?

Ngô Văn túm cổ áo Tiểu Du Thái lôi đi, trước khi đi còn nói với Lam Sam:

- Yên tâm đi, tôi sẽ không làm gì cô ấy hết – cũng không hóa sắc mà ăn thịt đâu.

Lam Sam…. Các ông nội ơi, rốt cuộc là tình huống gì đây? !

Cô rốt cuộc bị Kiều Phong kéo lên nóc nhà. Viện trưởng đã chuẩn bị hết đồ cho bọn họ ở trên đây, cô và anh ngồi sánh vai trên thảm, một tay anh vẫn nắm chặt cổ tay cô như sợ cô trốn mất. Anh xiết mạnh quá nên Lam Sam đẩy tay anh ra, nhỏ giọng nói:

- Anh làm tôi đau đấy.

Kiều Phong trầm mặt không rảnh để ý.

- Rốt cuộc anh bị làm sao thế?

Anh vẫn không thèm nói câu nào.

Lam Sam lục lại trên người:

- Ăn kẹo không?

- Cô im ngay.

Ngay cả kẹo cũng chẳng ăn thua, thế này là thế nào đây! Lam Sam cẩn thận quan sát anh, trong bóng đêm gò má của anh hiện lên vô cùng hoàn mỹ mê người, nhưng bởi vì đang giận dỗi nên đường cong của khuôn mặt trở nên vắng lặng xa cách , có cảm giác như muốn cách xa vạn dặm. Cô kinh ngạc, tủi thân nói:

- Rốt cuộc là làm sao vậy?

- Im miệng, còn nói nữa tôi xử cô luôn.

Cô chẳng còn cách nào khác là ngậm chặt miệng lại.

Màn đêm buông xuống. Hàng ngàn hàng vạn ngôi sao như những viên kim cương rực rỡ thắp sáng cả trời đêm. Đây là những ngôi sao tươi đẹp cô vẫn hằng chờ mong nhưng trong khoảnh khắc này đây cô thực sự chẳng còn chút tinh thần nào để ngắm hết. Tâm trạng cô hiện đang cực kỳ nôn nóng, cô vẫn nghiêng đầu quan sát anh, nhưng tiếc là giờ anh đã biến thành một bức tượng lạnh lẽo cứng đờ. Chỉ có thể xác định được là anh đang nổi giận, nhưng vì sao lại giận thì vẫn không thể hỏi được….

Gió đêm thổi qua khiến cô hơi lạnh. Nhiệt độ ngoài thành luôn thấp hơn vài độ so với trong khu vực thành thị.

Kiều Phong căn bản không hề nhìn cô, nhưng lại nhận ra cảm giác của cô. Anh cởi áo khoác, khoác lên người cô.

Lam Sam được bao bọc trong chiếc áo khoác của anh, thấy ánh mắt anh không hề buông lỏng, cô khổ sở cúi đầu, lại hơi mệt mỏi, thăm dò mà dựa đầu vào vai anh nhưng anh không hề từ chối. Cô cứ vậy dựa vào anh mà ngủ mất cho đến lúc anh lay cô tỉnh dậy.

Kiều Phong ngồi trơ mặt tận bốn tiếng đồng hồ trong đêm khuya thê lương tối tăm tĩnh lặng, rốt cuộc anh cũng nhìn thấy mưa sao băng. Anh lay cô tỉnh dậy, chỉ lên bầu trời:

- Lam Sam, nhìn mau lên!

Lam Sam xoa xoa mắt, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một ngôi sao băng vụt sáng lóe lên bầu trời cứ hết vệt này đến vệt khác, trên TV không bao giờ có thể quay được những cảnh sống động đến thế này. Cô gật đầu:

- Đẹp quá! – Nhưng cô lại càng buồn ngủ hơn.

Kiều Phong lay bả vai cô:

- Nhìn kìa, lại một ngôi sao nữa.

Cô lại bị ép phải ngồi xuống, không còn cách nào khác hơn là mở to mắt nhìn xem, vừa xem vừa bình luận:

- Thật là tuyệt quá.

- Đây chính là sao băng đấy.

- Đúng vậy. – Nói xong lại ngả người.

Một lần nữa anh lại đẩy cô lên:

- Cô bây giờ có điều gì muốn nói với tôi không?

- Chúc phát tài nhé. – Lại nữa rồi.

Lại đẩy cô lên.

Lam Sam không còn cách nào khác là ngồi thẳng dậy, trợn to mắt nhìn anh:

- Rốt cuộc anh muốn làm gì đây?

Sắc mặt anh bỗng nhiên trở nên vô cùng mệt mỏi, anh nhìn cô, hỏi:

- Như vậy cô bây giờ có ý định nói gì với tôi và anh tôi không?

- Tình cảm vững bền, thiên trường địa cửu.

Nói xong câu này, Lam Sam nhìn thấy sắc mặt anh trở nên lạnh lẽo như sương tháng sáu. Gió đêm vẫn thổi khiến cả người cô đều lạnh giá, không kìm được mà túm chặt áo lại.