Mộ Tư Đồng vừa trở lại ký túc xá liền đặt chăn của Phó Chính ở trên giường.
Cô cẩn thận chỉnh lại các góc chăn sau đó ngồi lên ghế cười ngốc nghếch nhìn chăn.
Đúng như dự đoán, cô lại ngủ thêm một đêm nữa trong phòng của Phó Chính.
Còn có thể mang chăn của anh ấy đi.
Chợt nghĩ tới chuyện gì đó, cô vội vàng đứng dậy, hơi nhấc phần trên của chăn lên, lấy ra chiếc áo hơi ướt ở giữa.
Cô nhặt chiếc chậu cá nhân sau đó rời khỏi phòng.
Trong phòng vệ sinh hiện tại cũng không có nhiều người. Mộ Tư Đồng xoa xoa quần áo trên tay, cười vô cùng hưng phấn.
Lâm Nghị mang theo đồ vệ sinh cá nhân của mình đi tới. Bên cạnh Mộ Tư Đồng còn rất nhiều bồn rửa.
"Sáng sớm đã giặt đồ? Tiểu Mộ Tư, cậu đã nằm mơ thấy gì?" Lâm Nghị ngẩng đầu, lộ ra ý cười.
Mộ Tư Đồng: "..."
Người này muốn đùa giỡn lưu manh.
Mộ Tư Đồng hơi dịch sang một bên, cố gắng tránh xa anh ta.
Lâm Nghị biết cô ngượng ngùng nên không trêu chọc cô nữa.
Lúc này, trong phòng vệ sinh không có mấy người. Hầu hết mọi người sau khi tắm rửa đều đã rời đi.
Chỉ còn Lâm Nghị ở lại, tâm lý của Mộ Tư Đồng gần như muốn nổ tung.
Cô vừa quan sát Lâm Nghị vừa tăng tốc độ của bàn tay, sợ rằng anh ta sẽ phát hiện ra bí mật trong chậu của mình.
Cho đến khi nước trong chậu trong vắt không còn bọt nữa, cuối cùng cũng không thể che giấu được quần áo bên trong.
Lâm Nghị vẩy nước trên mặt, quay đầu lại nhìn quần áo trong tay Mộ Tư Đồng.
Có phải anh ta đang bị ám ảnh hay không?
Tại sao những bộ quần áo này nhìn quen đến thế?
Cũng không giống như của Mộ Tư.
Anh bước tới và giơ tay kéo bả vai của Mộ Tư Đồng, tò mò hỏi: "Quần áo này là của ai?"
Mộ Tư Đồng không dám thở mạnh, vội vàng chặn thân thể Lâm Nghị lại, vẻ mặt hoảng sợ nói: "Của ai? Quần áo tôi giặt đương nhiên là của tôi."
Lâm Nghị thấy cô đang né tránh, không muốn cho anh xem kỹ hơn.
Anh ta lùi lại một bước, chống tay xuống bồn rửa, vẻ mặt lười biếng.
Lâm Nghị nheo mắt lại nói: "Là của cậu, sao cậu lại trốn? Tôi cá với cậu nhưng bộ quần áo này không phải của cậu. Tôi cá với cậu một nghìn tệ."
Lâm Nghị nhướng mày, dáng vẻ nắm chắc thắng lợi chắc chắn rằng quần áo đó không thể nào là của cô.
Cô định mặc nó thành váy sao?
Mộ Tư Đồng theo dõi ánh mắt của anh ta một lúc lâu, sau đó giơ tay lên lau những bọt nước lên vạt áo.
Sau đó, cô lấy điện thoại từ trong túi ra.
Lâm Nghị nhìn thấy di động của cô, không biết cô định làm trò gì.
Nghĩ chỉ đùa một chút để trêu chọc cô.
Đột nhiên, màn hình điện thoại di động được đưa tới sát mặt của anh, gần đến mức suýt chạm vào mặt.
Trên màn hình là khung chat giữa anh và Mộ Tư, chỉ có một thông tin duy nhất – giao dịch chuyển khoản thành công.
Mộ Tư Đồng nở nụ cười nhưng ánh mắt lại tối sầm: "Hai ngàn tệ! Tôi không muốn tranh đấu với anh."
Lâm Nghị: "..."
Đây là loại phản ứng gì vậy?
Mộ Tư Đồng cất điện thoại, tiếp tục vui vẻ giặt quần áo.
Đùa gì vậy? Cô đường đường là Mộ Tổng. Hai ngàn tệ đáng gì?
Rất nhanh, cô đã giặt xong quần áo. Một tay cắp cái chậu, đi lướt qua bên người Lâm Nghị rồi ra ngoài.
Thật vui vẻ vì màn thể hiện vừa rồi.
Khi đi tới cửa, hình như vừa nghĩ đến chuyện gì đó, cô lùi lại một chút, quay đầu nhìn thoáng qua sữa rửa mặt trong chậu của Lâm Nghị. Cô lặng lẽ ghi nhớ nhãn hiệu sau đó mới hài lòng rời đi.
Triệu Thần ở ký túc xá đợi Lâm Nghị một lúc lâu, sau đó liền đi tới phòng tắm tìm. Lại tìm thấy Lâm Nghị đang hóa đá ở phòng tắm.
Anh bước tới, nhìn Lâm Nghị đang đứng đó: "Anh quay mặt vào tường làm gì vậy?"
Lâm Nghị cau mày, vẻ mặt nghiêm túc, giơ một ngón tay ra hiệu im lặng với Triệu Thần.
"Tôi đang nghĩ về cuộc sống."
Vẻ mặt Triệu Thần đầy khó hiểu.
Lâm Nghị quay đầu nhìn Triệu Thần, sau đó cong khóe miệng rồi lại hỏi một câu rất không liên quan: "Có ai gặp khó khăn về tiền bạc hay không?"
Triệu Thần: "..."
* * *
Mộ Tư Đồng sợ bị Phó Chính bắt gặp nên không dám tới ăn bữa sáng.
Cô trốn ở ký túc xá, lén gọi điện thoại cho Hạ Vi.
"Này, em hãy mua cho chị mấy lọ sữa rửa mặt như chị vừa nhắn nhé."
Không phải chỉ là sữa rửa mặt thôi sao, cô mua cho mọi người trong căn cứ, mỗi người một chai, để cho họ không cần phải nhòm ngó đồ của Phó Chính nữa.
Hạ Vi nghe xong có chút choáng váng, gãi gãi đầu: "Tiểu thư, chị dùng tới bao giờ mới có thể dùng hết được?"
"Em không cần lo chuyện đó, chỉ cần mua đủ số lượng là được."
"Vâng, lát nữa em sẽ gửi tới."
Mộ Tư Đồng đã quen với việc ra lệnh nhưng đột nhiên cô nhớ ra gì đó không ổn, nhanh chóng nhấc điện thoại vẫn chưa kịp tắt lên.
Cô vội vàng nói: "Không, không, đừng gửi trực tiếp cho chị. Nếu gửi tới đây, sẽ bị lộ mất."
Cô đi đi lại lại suy nghĩ. Đồ có thể mua rất dễ nhưng làm thế nào để đưa vào trong căn cứ đây?
Hạ Vi nảy ra ý tưởng, nhanh chóng đưa ra lời khuyên: "Tiểu thư, chị còn nhớ hội từ thiện gần đó mà chị đã từng tới thăm không?"
Mộ Tư Đồng nheo mắt suy nghĩ một lát, sau đó có chút tán thành.
Hạ Vi tiếp tục nói: "Hôm nay, người quản lý của hội đã gọi điện thoại tới để hỏi về tiểu thư. Ngày mai bọn họ muốn tới giao lưu tại căn cứ cứu viện Cò Trắng, muốn mời tiểu thư tham gia cùng."
Không ngờ cô đã đi một vòng lớn như vậy.
Nếu cô không đóng giả làm nam giới thì ngày mai cô sẽ xuất hiện trước mặt Phó Chính với phiên bản quyến rũ của mình.
Thật là nghiệp chướng.
"Tiểu thư, chị còn nghe máy không?"
Mộ Tư Đồng đưa tay lên trán, nở một nụ cười cay đắng.
Chỉ trong mười giây ngắn ngủi vừa rồi cô đã kịp nghĩ lại những sự việc đã xảy ra trong tuần vừa qua.
Thật sự rất thảm.
Điều duy nhất khiến cô hạnh phúc là cuối cùng cô đã được ngủ chung phòng với Phó Chính.
Mộ Tư Đồng hít một hơi thật sâu, tự an ủi bản thân và Hạ Vi: "Không sao, chị ổn. Có thể tiếp xúc với anh ấy ở khoảng cách gần như vậy đã là rất tuyệt rồi."
Nếu cô lấy thân phận Mộ Tư Đồng xuất hiện trước mắt anh, liệu cô có thể ngủ trên giường của anh và đắp chăn của anh hay không?
Rõ ràng là không thể.
Mộ Tư Đồng nói một cách dứt khoát: "Hãy nói với hội từ thiện và bảo họ ngày mai mang sữa rửa mặt tới, coi như là họ mang tới. Còn lý do là gì.. Em hãy tự nghĩ đi."
Mộ Tư Đồng nói xong liền cúp điện thoại. Cô ngồi ủ rũ ở mép giường.
Còn chưa kịp hối hận vì những tra tấn phải chịu trong suốt tuần qua thì tiếng còi tập hợp ở trạm gác lại nổi lên.
Cô thật sự muốn khóc..
Nhưng tưởng tượng có thể nhìn thấy Phó Chính, thứ tình cảm mãnh liệt trong lòng lại làm cô mạnh mẽ hít một hơi thật sâu.
"Anh Phó Chính, em tới đây."
Trong chốc lát, cô như vừa được hồi sinh. Đưa tay thắt chặt đai lưng sau đó rời khỏi ký túc xá mà không hề ngoảnh lại.
Mới đi được nửa đường, cô bỗng cảm thấy chột dạ.
Trốn cả một buổi sáng, liệu Phó Chính có nhận ra cô đã trộm đồ hay không?