- Mười vạn mà cũng đòi… từ từ, anh bảo bao nhiêu cơ? Mười vạn đồng á?
Tôi giật mình thốt lên.
Tiền chữa bệnh cho mẹ tôi cần hai mươi vạn, nếu tôi có thể kiếm được mười vạn này, cộng thêm phần tích góp được trước đó nữa thì đã đủ để làm phẫu thuật cho mẹ tôi rồi!
- Sợ ngu rồi chứ gì?
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói đắc ý của Lâm Hạo Đông:
- Đừng bảo anh em không săn sóc cậu nhé, đơn hàng lớn thế này ông đây cũng chưa nhận bao giờ đâu!
- Hơn nữa khách này chỉ cần hầu một đêm thôi!
Lâm Hạo Đông thả tiếp một quả bom hạng nặng.
- Một đêm mười vạn đồng?
Tôi lại hô lên thành tiếng. Thảo nào nhiều người cam tâm từ bỏ danh dự để trằn trọc dưới thân kẻ có tiền như thế. Đám sinh viên ra trường đi làm cả năm cũng chưa chắc đã bằng tiền boa một đêm của người ta đâu!
Tôi biết chẳng dễ gì mà nuốt được mười vạn ấy đâu, nhưng vì mẹ mình, tôi không còn cách nào khác cả.
- Tôi nhận!
Sau khi cúp máy, tôi lại quay về cuộc sống mà một cậu sinh viên nên có, ban ngày thì ngoan ngoãn lên lớp học, lúc rảnh thì rèn luyện cơ thể. Cho dù bây giờ còn chưa có cảm giác gì, nhưng tôi biết trai bao là cái nghề bán mạng. t*ng trùng đã bị đàn bà vét sạch rồi mà sức khỏe còn không tốt, thì chỉ hai ba năm thôi là của quý bỏ đi ngay.
Hai ngày qua đi chỉ trong chớp mắt. Tôi nhận được tin nhắn của Lâm Hạo Đông theo đúng lịch. Vừa đọc xong tin nhắn thì tôi đã biết trận đánh đêm nay cực kì ác liệt rồi!
Không ít kẻ có tiền đến nqts tiêu hoang có đam mê đặc biệt. Theo những gì tôi đã thấy thì có người cuồng đồng phục cảnh sát, có kẻ cuồng sắm vai nhân vật, thậm chí còn có người thích cảm giác bị hãm hiếp nữa kìa.
Một lần nọ tôi gặp phải một phú bà có đam mê sắm vai nhân vật, vì muốn bắt tôi cosplay thành tài xế lái taxi mà lôi về cả một con taxi thật, không biết lấy ở đâu ra.
Tôi ngồi trên ghế lái còn phú bà nọ nằm trên đùi tôi, đôi tay trắng muốt của bà ta trêu chọc “thằng em” của tôi không ngừng. Lần đó tôi lái xe từ trung tâm thành phố ra tận ngoại ô, trên đường mấy lần suýt gây tai nạn. Khi đến ngoại ô rồi, lưng tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh, thân dưới bết bát tanh bành, thế mà phú bà dưới háng vẫn cứ bừng bừng hưng phấn.
Vố ấy tôi kiếm được chừng một vạn đồng, thế nhưng một vạn đồng đó đúng là cược mạng mà đổi lấy. Vạn nhất trên đường xảy ra tai nạn thì không những không cứu được mẹ mà tôi còn phải anh dũng hiến thân!
Cho nên khi làm nghề này ấy mà, thà rằng kiếm ít tiền một tí chứ đừng nhận mối của mấy người khách có ham mê đặc thù. Vậy mà hôm nay tôi lại buộc phải tiếp một vị khách như thế. Vì yêu cầu của đối phương, tôi phải ra trận tay không!
Đối với một gã trai bao thì tay không ra trận chẳng có gì to tát, cùng lắm thì không mặc sịp mà thôi. Nếu chỉ có thế thì đã chẳng sao, cơ mà lần này ngoài không mặc sịp ra, khách còn yêu cầu tôi phải mặc một chiếc quần da bó sát nhỏ hơn cỡ người một số!
Với phần đông đàn ông có thân hình đẹp thì quần da bó sát là vũ khí bí mật để phô bày dáng người.
Thế nhưng với trai bao thì quần da lại là ác mộng!
Khi tôi mới vào cái nghề này thì có một tiền bối bảo tôi rằng, nếu khách bắt cậu mặc quần da làm việc thì nhất định phải nghĩ cách mà từ chối đi, dù phải vi phạm hợp đồng cũng đừng có nhận.
Dù không hiểu vì sao, nhưng nghe giọng điệu nghiêm túc của tiền bối kia thì tôi cũng biết đây không phải chuyện đùa. Không ngờ hôm nay Lâm Hạo Đông lại chơi tôi một vố tay không bắt sói thế này!
Tôi dám chắc là anh ta biết yêu cầu của khách ngay từ đầu nhưng không nói cho mình biết. Thảo nào khi nghe thấy tôi bảo nhận việc thì anh ta lại như trút được gánh nặng. Chắc là vì chẳng ai chịu nhận củ khoai bỏng tay này cả, chỉ có tôi ngu ngơ bị anh ta lừa vào tròng thôi.
Nhìn mức tiền boa mười vạn, tôi đoán là lần này chắc phải toi nửa cái mạng.